Trứng mà phân thân đang nói tới tất nhiên là quả trứng Kỳ Lân vàng, vỏ trứng lại vỡ ra thêm một mảnh làm lộ ra tinh khí bên trong, nó còn có thể tự hấp thụ linh khí, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm của dã thú truyền ra từ bên trong.
Đó là tiếng gầm nhẹ của Kỳ Lân.
Trứng vỡ mà cũng chưa thấy nở, nó vẫn đang hấp thụ thiên địa linh khí giống như hấp thụ chất dinh dưỡng, đừng nói là người của Ma gia, ngay cả Triệu công tử cũng đã không còn kiên nhẫn, bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy Kỳ Lân cho nên rất muốn nhanh chóng được mở mang tầm mắt, bọn họ đều muốn biết thánh thú trong truyền thuyết rốt cuộc lợi hại đến như thế nào, cái gì mà Cửu Vĩ Tiên Hồ, cái gì mà Thái Thượng Hung Hổ, bọn chúng ở trước mặt Kỳ Lân đều phải quỳ phục, nhưng điều kiện tiên quyết là cấp bậc của Kỳ Lân cũng không được quá thấp, trứng Kỳ Lân mới vừa ấp nở thì vẫn còn rất yếu.
“Ta nghe nói ngươi đã lập thành khế ước với Long Phi hả?”, Ma Tử cười nói.
“Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy”, Triệu Bân lau vết máu nơi khóe miệng rồi nói.
“Một nửa sức mạnh Cửu Vĩ, ngươi đúng là đã một bước lên trời!”, Ma Tử thổn thức nói, tuy rằng hắn ta chưa từng nhìn thấy Cửu Vĩ Tiên Hồ nhưng cũng đã nghe về hung danh của nó từ lâu, mạnh mẽ như Triệu Bân mà cũng bị Long Phi một tát đánh gục thì đủ hiểu Cửu Vĩ Hóa đáng sợ tới mức nào.
Triệu Bân thu tầm mắt lại rồi đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hắn bước ra ngoài, Dương Huyền Tông ôn hòa cười nói: "Sau khi lập khế ước cộng sinh ngươi cảm thấy thế nào?"
“Vẫn ổn”, Triệu Bân cười nói.
Đâu chỉ ổn, hắn còn cảm thấy rất kỳ diệu.
Két!
Thật trùng hợp, Long Phi cũng đã bước ra khỏi phòng, nhưng vừa nhìn thấy Triệu công tử thì cô ta liền lui vào trong phòng, nguyên nhân chính là bởi vì cô ta cảm thấy xấu hổ, dù sao cô ta cũng là công chúa mà lại bị chảy máu mũi trước mặt biết bao nhiêu người, đúng là mất mặt. Mặc dù đã trôi qua một đêm nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân thì cô ta vẫn không khỏi miên man bất định.
Triệu Bân thì khác.
Cái tên này vô tâm vô phế, chỉ một lòng muốn kiếm tiền.
Đêm qua hắn đã nghĩ ra một cách kiếm tiền khác, nếu như hắn vẽ lại cảnh xuân của hoàng phi cùng hoàng đế rồi đem bán ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người đổ xô tới mua, chắc chắn là có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Nguyệt Thần liếc nhìn hắn.
Ý tưởng này quả thực rất nguy hiểm.
Nhưng ý tưởng này cũng rất kích thích.
"Mau kể cho lão phu nghe đêm qua ngươi đã nhìn thấy những gì".
Có mấy trưởng lão nội môn nở nụ cười gian tà chọc chọc vào người Triệu Bân hỏi.
“So với bức tranh này cũng không có gì khác biệt”, Triệu Bân vừa nói vừa đưa ra một cuộn tranh tươi đẹp thoát tục.
"Trẻ nhỏ dễ dạy", ánh mắt của mấy lão già liền sáng lên.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhận lấy cuộn tranh thì đã thấy Dương Huyền Tông bước tới, ông ta phất tay tịch thu cuộn tranh, tự giác nhét vào trong bùa trữ vật, xong việc liền lớn tiếng mắng: "Đã từng tuổi này mà còn không biết giữ thể diện sao? Nhanh đi xây dựng tế đàn đi".
Mấy trưởng lão kia bĩu môi, nhìn ánh mắt của chưởng giáo cũng gian tà không kém ai, đừng tưởng lão già này chính trực, nhìn thấy xuân cung đồ thì liền tịch thu, chắc chắn là muốn một mình vụng trộm xem.
Mà cũng không còn cách nào khác, ai bảo người ta là chưởng giáo chứ?
Đến khi trời nhá nhem tối thì mới nhìn thấy Long Phi rời khỏi phòng.
Cô ta đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung, trở lại với vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Triệu Bân!
May mà lúc nhỏ cô cũng rất nghịch ngợm.
Vẻ mặt của Triệu Bân dường như rất có ý tứ, hắn phải đa tạ Long Phi, nếu như không phải lúc nhỏ cô ta nghịch ngợm đi nhìn trộm phụ hoàng mẫu hậu của mình thì hắn cũng không thể nhìn trộm được cảnh xuân tươi đẹp, nếu như hoàng phi và hoàng đế biết được chuyện này thì chắc chắn bọn họ sẽ giết chết hắn.
Một làn gió nhẹ thổi qua mang theo hai làn hương thơm của nữ nhân.
Linh Lung và nữ soái lại tới, trên tay còn cầm theo mấy trận kỳ không tầm thường, trận văn khắc trên chúng còn mang theo khí tức Thiên Võ, vừa nhìn là biết do cường giả Thiên Võ khắc nên.
"Đêm qua ngươi đã nhìn thấy cái gì?"
Linh Lung vừa sắp đặt trận kỳ lên tế đàn vừa liếc mắt nhìn Triệu Bân hỏi.
Triệu Bân xoa xoa hai bàn tay nhỏ, đang nghĩ có nên đưa cho Linh Lung xem ít cảnh xuân tươi đẹp hay không.
Đưa cho Linh Lung thì chắc chắn Dương Huyền Tông không dám tịch thu.
Nhưng nghĩ lại thì hắn vẫn từ bỏ ý tưởng đó, nữ nhân hung tợn này chắc chắn sẽ đánh chết hắn.
Hôm nay không thấy Tử Y Hầu.
Lão không tới cũng tốt, Triệu Bân cũng sợ khi nhìn thấy lão thì sẽ không đè nén được sát khí.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Mấy trưởng lão bận rộn, Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, hắn ngồi dưới gốc cây cổ thụ nhất tâm nhị dụng, vừa nghiên cứu sức mạnh Cửu Vĩ vừa âm thầm nghiên cứu huyền giáp, chờ sức mạnh Cửu Vĩ chia tách xong xuôi thì hắn mới có thể bắt tay vào luyện chế huyền giáp, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hắn chắc chắn có thể luyện chế thành công.
Không biết đến lúc nào thì lại thấy hai bóng người từ trên trời đáp xuống.
Triệu Bân vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Đại Hạ Hồng Uyên.
Tới cùng với Hồng Uyên còn có một hắc y nhân, nhìn dáng người thì nhất định là nữ nhân, không thể nhìn thấy dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đẹp lộ ra, một đôi mắt trong trẻo sáng ngời không chút tạp niệm. Mặc dù nữ nhân này đã cố ý che giấu khí tức nhưng cũng khó có thể giấu hết được khí thế của cường giả Thiên Võ.
Nữ nhân này chắc chắn cũng là một cường giả Thiên Võ hàng thật giá thật.
“Đại Hạ Hồng Tước”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Trên toàn cõi Đại Hạ có năm cường giả Thiên Võ, bốn nam một nữ, lai lịch của nữ nhân này vì thế cũng không quá khó đoán.
Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy đôi mắt của Đại Hạ Hồng Tước thì hắn đã có cảm giác quen thuộc không thể nào lý giải được, hắn luôn cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy đôi mắt đó trước đây, vì vậy cho nên hắn mới bất giác nhìn trộm thêm mấy lần.
Nhưng khi nhìn một lúc thì hắn lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Chính xác mà nói thì tinh thần của hắn dường như đã bị khống chế, Hồng Tước rõ ràng chỉ đứng yên nhưng trong mắt của hắn lại giống như đã bị hút vào một vòng xoáy, nếu như hắn không nhanh chóng thu tầm mắt lại thì tinh thần của hắn chắc chắn sẽ bị ma lực làm tổn thương.
"Bái kiến sư tôn".
"Bái kiến lão tổ".
Những người có mặt, bao gồm cả Long Phi đều chắp tay cúi đầu.
Triệu Bân cũng rất hiểu lễ nghĩa, thi lễ rất cung kính.
"Không cần đa lễ", Hồng Uyên cười nói.
Đại Hạ Hồng Tước không nói gì, chỉ đứng yên bất động.
Triệu Bân lại nhìn trộm, thực sự càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng càng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Sao lại không nhìn ra người nào, chỉ có thêm một lớp hắc bào che giấu thôi mà”.