Phượng Vũ từng liếc mắt nhìn hắn không chỉ một lần.
Cô ta nhìn trộm thôi, mà mỗi lần nhìn sẽ bất giác nhớ tới chuyện trước đó.
“Vẫn còn thiếu một chút”.
Triệu Bân lấy ra một viên đan dược.
Sắp đột phá rồi, dùng đan dược để tăng tốc là việc cần thiết.
Pốc!
Âm thanh này chỉ có mình hắn nghe được.
Cuối cùng cũng được như ý nguyện, hắn đã tiến vào tầng thứ sáu của cảnh giới Chân Linh.
“Chuyến đi này quả là không uổng phí”.
Triệu Bân vui vẻ, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Tầng thứ sáu rồi.
Sức mạnh dồi dào hơn, võ hồn cũng tiến bộ rõ rệt.
Nếu không phải vì vội đi cứu người, chắc chắn hắn sẽ tìm chỗ nào để củng cố sức mạnh đã.
Xoạt!
Khi hắn đang hớn hở thì một cảnh tượng quỷ dị xảy ra.
Kẻ nào đó vừa mới tiến vào tầng sáu đã lại rơi xuống tầng năm.
“Ơ…”
Phượng Vũ không khỏi sững người.
Đã tiến lên rồi mà, sau còn tụt xuống vậy!
“Đi đâu mất rồi!”
Triệu Bân sững sờ, đưa mắt nhìn khắp toàn thân, hắn cảm thấy cực kỳ rõ ràng rằng có một luồng sức mạnh rất lớn nuốt mất tu vi của hắn, từ tầng năm đến tầng sáu giống như bị ai đó ngang nhiên chém mất và mang đi vậy.
Nguyệt Thần mở mắt ra, liếc nhìn ngón trỏ bên tay trái của Triệu Bân.
Cô ta đang nhìn chiếc nhẫn ma, nó chính là thứ nuốt mất một tầng tu vi của Triệu Bân.
“Quả nhiên có ma huyết”.
Nguyệt Thần bật cười, cô ta thừa biết bên trong chiếc nhẫn ma này còn điều bí ẩn, bây giờ mới nhìn rõ: thứ quý giá không phải là chiếc nhẫn, mà là một giọt máu bên trong chiếc nhẫn, ấy là ma huyết. Thứ này có cấp bậc khá cao, nếu may mắn dung hòa được nó thì đúng là may mắn đến quá đáng.
Nói rằng chiếc nhẫn ma này nuốt mất tu vi của Triệu Bân thì không chính xác lắm, thứ thực sự nuốt tu vi của Triệu Bân là giọt ma huyết kia, chắc hẳn nguyên do đến từ chủ nhân của nó, công pháp vẫn còn tồn tại nên tự động cắn nuốt, mà nó nuốt tu vi chứ không nuốt chân nguyên hay tinh khí.
Những thứ này không quan trọng nữa.