Lão già áo trắng không kịp trở tay, bị chấn động đến phải hừm lên khó chịu.
Người còn lại càng thảm hơn, lúc lùi ngược về sau còn ho ra máu.
“Dùng kiếm của vãn bối có quen tay không?”
Bọn họ vẫn chưa kịp đứng vững lại là đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ ngoài truyền đến.
Giọng nói vừa dứt, cửa đá của đạo quán liền bị nổ tung như bị người ta dùng chân đá vỡ.
Đá vụn bay khắp nơi, một thanh niên áo đen chầm chậm bước vào.
Đương nhiên đó là Thánh tử Thiên Tông, lúc nãy là do hắn điều khiển kiếm Long Uyên.
Dù đang nửa đêm nhưng phong thái của hắn vẫn rất chói mắt, sát khí ngùn ngụt bốc lên tận trời.
“Ngươi… Cơ… Cơ Ngân?”
Lão già áo trắng thấy vậy, hai mắt lồi ra.
Lão già áo đen cũng khiếp sợ, đồng tử co rụt lại.
Rõ ràng Cơ Ngân đã tan tành mây khói, tại sao vẫn còn sống chứ?
Keng!
Triệu Bân dùng võ hồn ngự kiếm, chém về phía lão già áo đen.
Lão già áo đen vẫn còn trong trạng thái mờ mịt bị kiếm Long Uyên hất văng. Không đợi lão ta đứng vững, thiên lôi do Triệu Bân điều khiển đã lao tới trước mặt, tấn công xuyên qua đầu của lão ta, đúng chuẩn một chiêu tuyệt sát.
Lão già áo đen tới lúc chết vẫn còn buồn bực.
Cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên, sức chiến đấu cũng khá lắm.
Thế nhưng vì quá khiếp sợ nên mất cân bằng, bị một đòn tấn công trực diện tiêu diệt trong phút chốc.
Soạt!
So với lão già áo đen thì lão già áo trắng có vẻ nhanh nhẹn hơn, khi Triệu Bân ra tay, lão ta đã kịp lao vọt đi, chạy trốn bằng lối cửa sau của đạo quán, giống như một luồng sáng màu trắng, tốc độ nhanh đến giật mình.
Sau đó, lão ta bị một chưởng gạt về.
Người này là Ma Tử, Triệu Bân đi cửa trước, hắn ta chặn cửa sau.
Chiêu Đại La Thiên Thủ của Triệu Bân đè cho lão già áo trắng quỳ rạp ngay tại chỗ.
“Tha mạng!”
“Xin tha mạng!”