“Những người biết chuyện này chỉ có nhị gia gia cùng tam gia gia của cháu”, lão tổ Nhan gia mỉm cười nói.
Nhan Như Ngọc cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thảo nào cô ta không biết, ngay cả cha cô ta cũng không biết huống chi là cô ta.
Ngẫm lại thì đây cũng đều là vì an nguy của gia tộc, càng ít người biết càng tốt, chuyện này cực kì cơ mật, sợ là chỉ có những người đồng cấp với lão tổ mới có tư cách biết được, nếu như không có Cơ Ngân nói ra thì cho đến nay cô ta vẫn không hề hay biết.
"Độ kiếp thất bại, làm sao tiền bối có thể sống sót được?", Triệu Bân hỏi.
Nghe vậy, Nhan Như Ngọc cũng liếc mắt nhìn, cho dù có sửng sốt đến cỡ nào thì cũng không được bỏ qua điểm này.
"Chỉ còn một tia tàn hồn", lão tổ Nhan gia cười tự giễu.
Triệu Bân không hỏi nữa, mấy chữ này là đủ rồi, tuy rằng khó tin nhưng hắn vẫn có thể tiếp nhận, một tia tàn hồn của Thương Khung đã tồn tại tám ngàn năm vẫn sống, huống chi là lão tổ Nhan gia.
Tuy nhiên, đã độ kiếp thất bại, nếu như không có may mắn cực lớn thì ngay cả một tia tàn hồn cũng không thể sót lại được bởi vì điều đó trái với quy tắc một cách trầm trọng.
Bên cạnh hắn, Nhan Như Ngọc vẫn còn đang bàng hoàng.
Ông nội của cô ta đã chết đi một lần mà cô ta thậm chí còn không biết.
“Khi nào tuổi thọ chấm dứt thì lão phu vẫn còn có thể thử lại một lần”, lão tổ Nhan gia chậm rãi nói, cũng không biết là đang nói với Triệu Bân hay là đang nói với Nhan Như Ngọc, ngữ khí của ông ta hết sức quyết liệt, ông ta đã vượt qua một lần thiên kiếp chưa chết chính là do trời xanh thương tình, nếu như thiên kiếp lại đến một lần nữa thì ông ta hoặc là thăng cấp lên Thiên Võ hoặc là hồn phi phách tán chứ không còn khả năng tái sinh lần thứ hai.
“Để vãn bối hỗ trợ tiền bối đột phá một lần”, Triệu Bân cười nói, tay chân không hề nhàn rỗi, lúc trước hắn sợ lão tổ Nhan gia chịu không được thiên lôi cho nên vẫn còn giữ lại một hai phần lực, lần này hắn đã dốc hết toàn lực để luyện diệt sát ý, hắn biết một người độ kiếp thất bại nhưng vẫn có thể giữ lại mạng sống như lão tổ Nhan gia thì khả năng chịu đòn nhất định cũng không tầm thường.
Hự!
Lão tổ Nhan gia rên rỉ, nét mặt già nua đau đớn đến trắng bệch.
Nhan Như Ngọc liếc nhìn Triệu Bân một cái, ngươi không thể nhẹ tay một chút hay sao?
Đau cũng là một loại tu hành.
Đây sẽ là câu trả lời của Triệu công tử.
Yên tâm, không chết được.
"Ngọc nhi".
Trong lúc đang luyện diệt sát ý thì bỗng có tiếng gọi vang lên.
Chưa kịp đáp thì đã thấy có hai người vô cùng lo lắng bước vào rừng trúc, đó là một người đàn ông cùng một người phụ nữ trung niên, chính là cha mẹ của Nhan Như Ngọc: Nhan Phong và Ngọc Lan. Bọn họ nghe nói con gái của mình đã về nhà liền vội vàng chạy đến đây.
Con gái càng lớn càng khiến cho người ta lo lắng không thôi.