Vù vù…!
Cùng với tiếng lệ quỷ gào khóc, lão già mặc mãng bào đứng dậy.
Lão ta trông có vẻ thoải mái lắm, từ tốn xoay xoay cái cổ, từ đầu đến chân có huyết sát lượn quanh, mái tóc màu máu xõa tung bay trong gió, khí thế bạo ngược của máu khiến địa cung này rung lên ầm ầm. Lão ta không còn là võ tu cảnh giới Huyền Dương nữa, mà là một cao thủ Địa Tạng đúng chuẩn, đôi mắt đỏ ngầu âm u đến đáng sợ.
“Ao máu của ma giới… đúng là bá đạo”.
Lão già râu chữ bát khẽ nheo mắt, nói xong còn liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Nói thế nào nhỉ, tên này trông quen ghê, chẳng phải mới gặp ngoài cổng thành vào ban ngày ư.
“Đúng là có duyên mà!”
Tên trộm mắt lác lầm bầm một tiếng, đương nhiên cũng nhận ra Triệu Bân.
Ngay lúc ban ngày, hắn ta còn trộm đồ của Triệu Bân trên đường phố, bị bắt tận tay.
Thật không ngờ lại gặp được hắn ở đây.
Khi hai người họ nhìn sang thì Triệu Bân cũng thay đổi hình thái, hắn mở thêm ma đạo trên thể Kỳ Lân. Không mở cũng không được, không mở không đánh nổi lão già đối diện, lão ta quá cuồng bạo. Chỉ trong thoáng chốc, mái tóc đen như thác đổ của hắn đã biến thành màu đỏ như máu, giữa mi tâm xuất hiện thêm ký hiệu ma giới, ma khí cuồn cuộn, trong sát khí hung dữ còn tiềm ẩn động cơ giết người lạnh như băng.
Ôi chao?
Lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác đều nhướn mày.
Vốn tưởng là có một ma đầu thôi, nào ngờ tên này cũng thế.
“Không giống nhau!”
Lão già râu chữ bát lầm bầm.
“Không giống nhau!”
Tên trộm mắt lác cũng lầm bầm, có thể nhìn ra lão già mặc mãng bào đã bị ma lực trong ao máu nuốt sạch tâm trí, ngược lại, tuy ở trong trạng thái hóa thành ma đầu nhưng Triệu Bân vẫn rất bình tĩnh, hiển nhiên là hắn còn tỉnh táo.
Thế thì đáng sợ quá.
Một võ tu cảnh giới Chân Linh nhỏ bé mà có thể chống trụ được khả năng ăn mòn của ma lực.
“Thú vị đấy!”
Lão già mặc mãng bào bật cười, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm qua hàng răng trắng ởn, vừa bạo ngược vừa hung tàn. Lão ta đã bị nuốt hết thần trí, huyết khí giống như chất độc và bùa chú, không ngừng xúi giục lão ta giết người, mà những kẻ có mặt ở đây… có ai thì giết tạm kẻ đó vậy, đừng kẻ nào hòng trốn thoát, ai rồi cũng bị lão ta cắn xé thôi.
Keng!
Triệu Bân lười nói nhiều, một lưỡi kiếm Phong Lôi nhanh chóng lao tới.