Triệu Bân chỉ đi thẳng một đường trở về đỉnh Tử Trúc.
Lăng Phi đã trở về, Xích Yên và Thanh Dao cũng ở đó, nhưng Vân Yên thì không thấy đâu, cô ta bế quan đã lâu, đến nay vẫn chưa thức tỉnh.
“Ôi trời, mọi người đều ở đây sao?”, Triệu Bân cười nói.
Lăng Phi xua xua tay, trong khi Mục Thanh Hàn vẫn đang múa kiếm.
Ngược lại, Xích Yên đang nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, đi tới trước ba hai bước, không nói một lời vô nghĩa, cô ta liền đá vào đũng quần của Triệu Bân một cái.
Triệu Bân trở tay không kịp, chẳng những không kịp phòng bị mà còn không kịp né tránh, trong chớp mắt nét mặt tươi cười của hắn đã biến thành gương mặt nước mắt lưng tròng.
Thấy vậy Mục Thanh Hàn cũng rất ngạc nhiên.
Còn Lăng Phi thì chỉ có thể thở dài tặc lưỡi.
“Cô điên rồi à!”, Triệu Bân đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt.
“Ngươi giấu cũng cực khổ lắm!”, đôi mắt đẹp của Xích Yên bốc hỏa.
Ngay khi cô ta nói ra những lời này thì Triệu Bân đã lập tức hiểu ra, không cần phải nói, Lăng Phi chắc chắn đã nói cho Xích Yên biết thân phận thật sự của hắn, chuyện này khiến cho Xích Yên không khỏi kích động, vì vậy mới chạy tới đá cho hắn một cước.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã nói rồi”, Lăng Phi cười khan nói.
"Huynh đệ tốt".
Triệu Bân lảo đảo một chút rồi bật ngón tay cái lên, hắn còn chưa kịp đứng vững thì lại có thêm một làn gió thơm thổi tới, chính là Xích Yên vẫn đang tiếp tục xông tới, nhưng lần này cô ta không đá Triệu Bân nữa mà lại lao tới ôm Triệu Bân, ôm chặt tới mức khiến cho Triệu Bân không thể nào thở nổi.
"Ta biết là ngươi mà".
"Có chuyện gì... từ từ rồi nói".
Chỉ là một cuộc đối thoại đơn giản nhưng lại đẫm máu lạ thường, khóe miệng Triệu công tử vốn đã chảy máu từ trước, bây giờ bị ôm một cái thì lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Ánh mắt của Lăng Phi trở nên rất kỳ lạ.
Mà người có ánh mắt kỳ lạ nhất vẫn là Mục Thanh Hàn, đây là tình huống gì, vừa mới đá xong đã ôm ấp thân thiết, vừa khóc vừa cười, sư đệ sư muội của nàng ta thực sự có chuyện gì đó không bình thường! Bọn họ đang giấu nàng ta chuyện gì đó sao?
"Ôi trời".
Rất nhanh đã có thanh âm cảm thán khác vang lên, lại có thêm người bước tới.
Người vừa tới chính là Lâm Tà, nghe giọng điệu của hắn ta thì dường như hắn ta cũng đã biết thân phận của Triệu Bân, nhìn bộ dáng của hắn ta thì chắc chắn là cũng đang muốn đá cho Triệu Bân một cước! Tên nhóc nhà ngươi hay lắm, còn dám che giấu ông đây!
Người đi tới còn có Thanh Dao.
Cô ấy thì hết sức bình tĩnh, ngay từ ban đầu thì cô ấy đã là người đầu tiên và duy nhất biết được thân phận của Triệu Bân, chỉ có điều vì sự an toàn của Triệu Bân cho nên cô ấy mới không dám nói với ai.
U Lan cũng đang khoan thai bước tới.