Không bao lâu nữa, nhất định Long Phi sẽ lên cảnh giới Địa Tạng thôi.
Với khả năng thiên phú của cô ta thì tu vi của cô ta cũng nhất định sẽ có khả năng tăng vụt.
E… E…
Tiểu Kỳ Lân kêu lên và chạy ra khỏi đan hải.
Nó nhảy lên giường của Long Phi, ngửi tới ngửi lui.
Gào.
Đột nhiên có một tiếng gầm phát ra từ trong người Long Phi.
Nhóc con sợ đến giật mình, quay đầu chạy trở về lại, có lẽ vì cảm thấy quá mất mặt nên nó đã hướng về Long Phi và gầm lên một tiếng đầy cao ngạo khiến Cửu Vĩ Hồ trong người Long Phi không dám lên tiếng lại cả một lúc lâu, vốn tưởng đâu là một con tôm tép nhãi nhép, ai ngờ đâu mở mắt ra xem thì lại là một con Tiểu Kỳ Lân.
Triệu Bân mở Thiên Nhãn, nhìn một lúc lâu.
Cửu Vĩ đã tỉnh, vậy thì không lâu nữa vật chủ Long Phi cũng sẽ tỉnh lại.
Vì vậy, nếu như Ân Minh còn dám chơi liều thì hắn cũng không ngại diệt luôn hắn ta.
Hắn nhìn lại lần nữa rồi âm thầm rời đi.
Trên đỉnh Thanh Vũ, Thanh Dao và Lâm Tà đang ngon giấc.
Lúc Triệu Bân lên núi thì vừa hay gặp Mục Thanh Hàn đang ra khỏi rừng trúc, mái tóc dài ướt sũng, có lẽ là vừa mới bị ướt mưa, trên bờ vai còn vương những hạt mưa, áo dính chặt vào người, để lộ thân hình yêu kiều.
Mục Thanh Hàn thấy Triệu Bân thì vội khoác áo khoác.
Tưởng đâu đêm tối không có ai, ai ngờ Triệu Bân lại về lúc nửa đêm.
“Ta đâu có phải kẻ trộm đâu!”
Triệu Bân bĩu môi, có che thì ta vẫn có thể thấy được.
Có điều, hắn là người có vợ nên vẫn phải biết giữ thể diện.
“Bái kiến sư phụ rồi sao?”
Mục Thanh Hàn nghiêm túc hỏi.
Triệu Bân gật nhẹ rồi ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ, phủi bụi trên người.
“Sư phụ có biết không?”
Mục Thanh Hàn phất tay áo, đưa tới cho Triệu Bân một bầu rượu.
Triệu Bân không trả lời, im lặng coi như phủ nhận.
Hắn buộc phải giết Vân Phượng, vậy nên có những thứ Vân Yên không biết sẽ tốt hơn.
Đêm đã về khuya, trời ngày một tối hơn.
Không rõ do rượu mạnh hay do cơ thể mệt mỏi mà Triệu Bân đã nằm dưới gốc cây ngủ một giấc.