Hết cách rồi, ai bảo tên này là một nhân tài? Kẻ đứng thứ ba, à không, thứ tư ở Thiên Tông, lại còn là người thừa kế đặc thù, xách về luyện đan dược thì vừa đỡ tốn công vừa hiệu quả cao. Nói thật lòng, ông ta đã canh chừng ở bên ngoài Thiên Tông và đế đô vài tháng rồi, cuối cùng cũng đợi được Tinh Hồn ra ngoài.
“Ai phái ông tới đây?”, Tinh Hồn lạnh lùng hỏi.
“Lão phu muốn đến thì cứ đến, cần gì phải nói với ngươi?”, lão già áo tím cười khẩy.
“Thế ông, rốt cuộc có nói hay không?”
Không đợi Tinh Hồn nói thêm, một âm thanh khác đã vang lên.
Tất nhiên là Triệu công tử cùng với phong thái ngời ngời của hắn, bước ra từ trong bóng tối.
“Cơ Ngân?”
Lão già áo tím trông thấy mà đột ngột lùi về sau.
Không phải ông ta sợ Cơ Ngân, mà là sợ thuấn thân tuyệt sát của Cơ Ngân.
Khác với ông ta, đôi mắt của Tinh Hồn cực kỳ lấp lánh.
Xem ra hôm nay cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng, còn có thể gặp được người quen ở đây nữa. Chưa từng có lúc nào cậu ta thấy Cơ Ngân mà thân thiết đến vậy, chỉ thiếu nước quỳ xuống xưng huynh gọi đệ. Mẹ kiếp, đến rất đúng lúc, chúng ta đều là người của Thiên Tông, ngươi xếp thứ nhất ta xếp thứ tư, ngươi bảo vệ ta với!
“Ai phái ông tới đây?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn lão già áo tím.
Lão già áo tím nhíu chặt hàng lông mày. Ban nãy đối thoại cùng Tinh Hồn, ông ta vẫn còn phong độ lắm, bây giờ Cơ Ngân mới hỏi một câu, ông ta đã run sợ mà chẳng có dấu hiệu nào. Đây là một kẻ khó xử lý, bất kể là Kỳ Lân hóa hay thiên nhãn thuấn thân đều đủ khiến ông ta chịu thiệt.
Keng!
Nhắc đến thuấn thân, thuấn thân tới luôn.
Triệu Bân chẳng buồn lãng phí thời gian, xách kiếm ra tuyệt sát.
Điều khiến hắn bất ngờ là lão già này còn có quân bài bí mật, hắn ta tu luyện huyết thai hộ thể, chính vì huyết thai ngăn cản mới tránh được một kiếp, bay ngược ra sau, sau đó quay đầu chạy mất. Cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên mà phải làm tới mức như ông ta thì da mặt dày hơn tường thành rồi, khiến Triệu công tử còn thấy không quen. Ta đáng sợ đến thế à? Dù sao cũng phải đọ vài chiêu rồi hẵng đi chứ!
“Chạy đi đâu!”
Triệu Bân nhanh như cắt, tung chiêu Đại La Thiên Thủ.
Lão già áo tím kia mặt mũi vặn vẹo, đột ngột quay người, vung một nắm đấm.
Chưởng quyền va đụng, ông ta bị chèn ép đến mức lảo đảo.
Ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Cơ Ngân rồi, kém một cảnh giới nhưng vẫn đánh cho cánh tay ông ta nứt hết xương cốt, cánh tay kêu lên răng rắc, có trời mới biết bao nhiêu kinh mạch đã nứt.
“Không đúng, huyết mạch đặc thù?”
Lão già áo tím thầm nghĩ, cực kỳ ngạc nhiên.
Các tình báo liên quan tới Cơ Ngân ở chỗ ông ta rất nhiều, nhưng không hề nhắc tới huyết mạch!