Hắn bị mấy lão già vây quanh, nghiêm túc dạy dỗ hắn một bài học, về cơ bản là ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng ra ngoài dạo chơi nữa. Lần nào cũng gây ra động tĩnh lớn, trái tim bé nhỏ của bọn ta không chịu nổi đâu.
“Không chạy loạn nữa đâu”, Triệu Bân gật đầu rất trịnh trọng.
Họ chỉ nghe cho có, họ thà tin lợn nái biết leo cây còn hơn tin hắn sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Lời nói của người nào đó cứ coi như gió thoảng qua tai thôi.
Màn đêm ập xuống, đám đông mới chịu giải tán, Triệu Bân mới được xuống núi.
Đi cùng hắn còn có Vân Yên.
Khác với mọi người, dường như đêm nay cô ta im lặng hơn nhiều. Chuyện ở thành Thiên Tuyệt trước đó vẫn còn lặp lại trong đầu, đồ đệ của cô ta muốn giết chị gái của cô ta.
Nhắc tới chị gái, Vân Phượng tới rồi.
Ở lối rẽ dưới chân núi, vô tình gặp Vân Phượng và Liễu Như Nguyệt.
Vân Yên thoáng nhíu mày, vô thức nhìn về phía Triệu Bân.
Triệu Bân nhìn chằm chằm vào Vân Phượng không hề chớp mắt, trong đôi mắt không có tình cảm, chỉ có sát ý tiềm tàng.
Vân Phượng nhíu mày, bị Triệu Bân nhìn mà toàn thân không thoải mái.
Liễu Như Nguyệt không hiểu gì, chỉ cảm thấy bầu không khí rất kỳ quặc.
Triệu Bân không nói gì, lướt qua người họ.
Lại tới lối rẽ ở chân núi, hắn và Vân Yên chia nhau ra.
Nhân lúc trăng sáng, hắn lại vòng về, đuổi theo Vân Phượng.
Đợi khi đuổi tới nơi, hắn nhìn theo Vân Phượng tiến vào cấm địa của Thiên Tông, có vẻ như định tới cấm địa để luyện.
Thế là không thể hành thích được rồi.
Cấm địa của Thiên Tông, không phải ai muốn vào cũng vào được.
“Ngươi cũng chừa lại chút thể diện cho vi sư, không giết nàng ấy trước mặt ta”, có giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Tất nhiên là Vân Yên.
Triệu Bân đột ngột quay đầu, cô ta cũng vậy, lặng lẽ theo sau hắn. Triệu Bân không hề phát giác, cũng có thể vì toàn bộ tâm trí hắn đang tập trung ở chỗ Vân Phượng nên ngó lơ mọi cảm nhận.
“Sư phụ, uống một chén đi!”
“Được!”
Sau cuộc đối thoại đơn giản, hai người lại ngồi với nhau.
Triệu Bân đã nhiều ngày chưa về đỉnh Tử Trúc, nó vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, lặng lẽ và yên bình.
Dưới gốc cây, sư đồ ngồi đối mặt, hương rượu thơm ngào ngạt.
Dưới ánh trăng, cả hai đều im lặng.
Có lẽ vì Vân Yên muốn say một trận, cô ta uống hết chén này đến chén khác, say đến mức ý thức mông lung.
Đêm khuya thanh vắng, cô ta say thật rồi.
“Sư phụ, đắc tội rồi”.
Triệu Bân nói rồi châm đầy thêm một chén nữa cho Vân Yên.
Lần này không phải rượu, mà là nước, một chén nước Vong Tình.
Một số ân oán, Vân Yên đừng nhớ tới thì tốt hơn, ví dụ như chuyện hắn muốn giết Vân Phượng.
Một chén nước Vong Tình khiến Vân Yên ngủ rất say.
Triệu Bân đưa cô ta về phòng rồi lặng lẽ xuống núi.