Mọi người cũng không biết nói gì, lần lượt lui ra ngoài.
Trong phòng im lặng chỉ có tiếng thở.
Không biết từ lúc nào, tiếng hít thở trở nên dồn dập, Triệu Bân cũng không còn yên bình nữa, hình như đang gặp ác mộng, lông mày bất giác nhíu lại, hắn rõ ràng là võ tu, khí huyết mạnh mẽ, nhưng lại có vẻ lạnh đến run rẩy, trên trán còn có một hai giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đau đớn.
Tất cả mọi thứ đều được hình dung bằng hai chữ: đau đớn.
Ý thức của hắn vẫn mơ hồ như vậy, vẫn chưa phân biệt được đâu là thật đâu là giả, chỉ biết trong lúc choáng váng, trong đầu hắn như có tia chớp, mỗi khi tia chớp đó xuất hiện, thân thể hắn lại run lên. Mà thay đổi rõ ràng nhất là ở mi tâm, lại là chú văn cổ quái đó, như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lại chập chờn, như Vĩnh Hằng trường tồn, mãi mãi không thể bị tiêu diệt.
“Đáng chết!”
Lời mắng chửi của Nguyệt Thần, chỉ có cô ta nghe thấy.
Cô ta đã từng nhìn trộm chú văn trên mi tâm của Triệu Bân, đó là một loại lời nguyền của Thần, cho dù có cô ta và lời chúc phúc kia hợp lực lại, hắn vẫn bị trúng lời nguyền, lời nguyền không đáng sợ, nhưng nếu là của Thần thì khá rắc rối, vả lại còn là của một vị Thần tối cao, còn khủng khiếp hơn cả lời chúc phúc của Thần, lời nguyền đó đã ghim lên linh hồn hắn, cho dù có luân hồi chuyển kiếp thì dấu ấn cũng không thể xóa nhòa, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn bám theo hắn, trừ khi hắn có thể phong Thần, nhưng xem ra, khả năng này rất nhỏ, có lời nguyền của Thần, hắn không thể nào trở thành Thần được.
Thật sự, sự việc cũng đang đi theo hướng mà cô ta dự đoán.
Cùng với tiếng gầm nhẹ của Triệu Bân, một sức mạnh thần bí từ từ tan đi trong thân thể hắn.
Đó là khí vận.
Khí vận rất huyền ảo, nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại thật sự tồn tại.
Vận khí nghịch thiên giả thường rất may mắn.
Vận khí bất kì giả rất khó tìm được cơ duyên.
Triệu Bân lúc này, đang từ nghịch thiên giả…rơi xuống thành bất kì giả, thậm chí còn tồi tệ hơn, trước đây cứ 2-3 ngày lại có tạo hóa, hiện tại chỉ e rằng 3 đến 5 năm cũng không gặp được cơ duyên, nếu có thì cũng là loại vớ vẩn, đây chính là khí vận, nếu mất hết, thành Thần được mới lạ.
Hầy!
Nguyệt Thần thở dài một tiếng, lại nhặt kiếm lên, cùng với lời chúc phúc chống lại lời nguyền.
Tiếng thở dài của Nguyệt Thần là dành cho Triệu Bân.
Một mầm non thiên tài đến vậy, lại bị hủy hoại thế này.
Ánh sáng của lời chúc phúc đã mờ nhạt dần, dù vậy thì lời nguyền kia vẫn không thể xóa nhòa, nó bám chặt vào ngộ tính của hắn, nó là một phần đạo tâm, trở thành vật gắn liền với hắn, dẫu khí vận có cạn kiệt thì nó vẫn cứ còn đó, có thể vươn lên nghịch thiên, cho dù hi vọng nhỏ nhoi đến đâu, đứng trước tuyệt vọng, là vô vàn khả năng.
Hừ!
Nguyệt Thần xem xong, Triệu Bân lại rên lên một tiếng.
Lúc này, chú văn trên mi tâm của hắn dần dần mờ đi, nó không biến mất mà khắc sâu vào trong tâm hồn hắn, nó như một tấm bùa nổ hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn không chú ý, rất có thể sẽ hồn bay phách lạc, chú văn ẩn đi, nét mặt đau khổ của hắn cũng trở lại bình thường, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn trở nên hồng hào, khí huyết cũng cân đối hơn.
Không lâu sau, đại trưởng lão đẩy cửa bước vào.
Cũng chỉ có một mình ông ta, vào nhiều cũng không có tác dụng gì.
Ý?
Nhìn thấy vẻ mặt hồng hào của Triệu Bân, đại trưởng lão không khỏi kinh ngạc.