Không hổ là kẻ bá đạo từng làm tiên, dù cảnh giới rớt xuống Thiên Võ thì nhãn giới vẫn đoạt thiên tạo hóa: tiên trận mê tung của núi Bất Tử cộng thêm biển sương mù của tiểu vụ linh dường như chỉ là vật trang trí trong mắt Ma Quân.
Không cần ai chỉ đường, ông ta vẫn nhẹ nhàng đi ra ngoài được.
Triệu Bân gồng mình đuổi theo suốt hồi lâu mà đến cái bóng còn chẳng trông thấy.
“Đợi thôi!”
Thương Khung khoanh tay, ngáp ngắn ngáp dài.
Triệu Bân xách bầu rượu, lượn tới lượn lui.
“Yên tâm, Ma Quân có thể tìm được ả ta!”, Thương Khung mỉm cười: “Ông ấy và Ma Hậu có cảm ứng về mặt linh hồn”.
“Cảm ứng linh hồn?”, Triệu Bân cảm thấy mới mẻ.
“Đó là bí pháp của Ma Vực, cũng có thể là một kiểu khế ước giữa hai vợ chồng”.
“Thế giới Đại Thiên, không thiếu gì thứ kỳ lạ”, Triệu Bân lầm bầm, lần đầu nghe thấy bí pháp này.
Đợi chờ là một quá trình gian nan.
Họ đợi suốt vài ba ngày.
Triệu Bân từng ra ngoài, cũng từng leo lên cao quan sát, không thấy Ma Quân quay về.
Thương Khung trông thấy mà không khỏi thở dài, tên này và Ma Quân, dường như là cùng một kiểu người.
Tới tận ngày thứ sáu mới thấy Ma Quân quay về.
Hai người đồng loạt nghênh đón, ánh mắt ngập tràn hi vọng.
“Tiểu hữu, mượn ngươi chút máu”.
Ma Quân cũng không cần biết Triệu Bân đồng ý hay không đã tự lấy một giọt máu trong cơ thể hắn.
Cũng lúc đó, một giọt máu cũng bay ra từ cơ thể của ông ta, hai giọt máu hòa vào nhau, vọt thẳng lên trời, biến thành một lá huyết phù hư ảo, dường như ẩn chứa một chút linh tính, sau đó dần dần lẫn vào hư không.
“Đây là...”, Triệu Bân tò mò hỏi.
“Bí pháp truy thiên”.
“Cần hai loại huyết mạch đặc thù để định vị và truy tìm dấu vết”.
“Cũng là một bí pháp không được truyền lại, cả Ma Vực chỉ có mình Ma Quân biết”.
Thương Khung chậm rãi nói, nếu ông ta biết bí pháp này thì e là đã tìm thấy Ma Hậu từ lâu rồi.
Triệu Bân nghe xong mà tò mò, lần đầu nghe thấy bí pháp truy thiên, nó thực sự khó tin vậy ư?
Trên thực tế, cũng không quá khó tin đến mức ấy. Triệu Bân không hiểu chứ Nguyệt Thần nhìn rất rõ, định vị và truy tìm dấu vết chỉ là phóng đại thôi, nhưng bí pháp này vẫn có thể đưa ra một phương hướng đại khái.
“Mong là ngươi không sao!”, Ma Quân đứng lặng lẽ nhìn bầu trời.
Triệu Bân cũng đang nhìn nhưng chẳng nhìn thấy gì, có lẽ vì đạo hạnh thấp quá.