Ngao Diệt thấy vậy thì vội vã thu mặt trăng lại, dùng bí pháp bảo vệ, tập trung các tấm chắn lại phía trước, ngoài ra, còn có sức mạnh huyết mạch, biến thành một cái chuông lớn, chụp lên toàn bộ cơ thể hắn ta.
Đáng tiếc, vẫn không đáng là gì cả!
Uy lực của mũi tên Thiên Lôi sức đáng sợ, đối với nó thì mấy tấm chắn đó chỉ như những tấm giấy trắng mỏng manh, có thể dễ dàng chọc thủng, chiếc chuông lớn đó giữ được một lúc rồi cũng bị bắn tan.
Ọc…
Huyết quang chói mắt phát nổ trong hư không.
Tên Ngao Diệt cuối cùng cũng bị bắn thủng một lỗ trên người, có lẽ vì bị mất sức quá nhiều và cũng có lẽ vì bị thương quá nặng, hắn ta thở không đều, lảo đảo, lộn nhào từ trên trời xuống.
Triệu Bân cất cung Bá Vương vào, vuốt tay áo, đứng đó khởi động cổ tay.
Thấy hắn như thế, các đệ tử ngoại môn chỉ thấy chột dạ.
Động tác này chính là động tác điển hình của Cơ Ngân, chứng tỏ rằng có người sắp bị quật ngã.
Người nào đó tất nhiên chỉ Ngao Diệt, còn chưa đợi chạm đất, Triệu Bân đã chạy tới đón hắn ta, túm chặt lấy cổ tay quơ toàn thân người này lên, quăng mạnh về phía võ đài.
Đùng! Binh! Đùng!
Những tiếng nổ vang lên sau đó cực kỳ vui tai.
Xét thấy người đứng thứ tư của nội môn rất giỏi chịu đòn, Triệu Bân tặng cho người này chín cú quật liên tiếp.
Võ đài nát bét, đất đá bay tung tóe.
Trái tim nhỏ bé của những người đứng xem đập thình thịch liên hồi, phân biệt được từng nhịp đập. Họ nghe thấy tiếng hộc máu của Ngao Diệt, tiếng xương cốt vỡ vụn, đừng nói đến trải nghiệm, chỉ nghe thôi cũng thấy đau chết cha chết mẹ.
Ngao Diệt quỳ rồi.
Nói chính xác hơn, hắn ta nằm hẳn rồi, tạo thành một cái hố lớn hình người, máu me be bét. Hắn lặng lẽ nằm ở bên trong, miệng trào máu, cơ thể co giật từng hồi. Người trước nay luôn coi rẻ và khinh thường đòn quật người như hắn ta hôm nay lại được nếm trải đòn đánh này, bán thân bất toại.
Hắn ta muốn đánh tiếp, thế nhưng lực bất tòng tâm.
“Không… không thể nào”.
Ba chữ này, hắn ta nói với giọng thều thào yếu ớt.
Đường đường là một võ tu đạt đỉnh Huyền Dương, xếp thứ tư trong nội môn, thế mà thất bại dưới tay võ tu Huyền Dương tầng sáu. Từ khi gia nhập Thiên Tông, từ khi gia nhập nội môn, đây là lần đầu hắn ta thua thảm bại đến vậy. Cho dù là Tinh Hồn và Thiên Vũ cũng không đánh hắn ta bị thương đến mức này. Trận chiến này sẽ trở thành ám ảnh đi theo hắn ta suốt cuộc đời.
Hiện trường im phăng phắc.
Tất cả khó lòng tin nổi, Ngao Diệt bị đánh bại rồi.
“Đệ nhất Tân Tông, quả nhiên không phải nói suông”.
Vài ba giây sau mới nghe thấy tiếng xì xào và chặc lưỡi. Không phải Ngao Diệt không ra gì, mà là Cơ Ngân quá khủng khiếp, dường như một khi Ngao Diệt mất đi Huyền Giáp là cục diện đã định đoạt. Dù đánh đơn lẻ cũng thế mà quần ẩu cũng thế, bại đến mơ hồ. Kể từ ngày hôm nay, hắn ta không còn là hạng bốn của nội môn nữa, mà đã biến thành hạng năm rồi.
“Phế vật!”, Ngô Khởi nghiến răng nghiến lợi.
Tử Đô, Tiết Chí và Mộ Dung ở bên cạnh, sắc mặt chẳng hề dễ nhìn.