Nơi đây là một ngôi làng cỡ trung, kề sông tựa suối giống như chốn bồng lai tiên cảnh, yên tĩnh thoải mái. Ở xa xa có thể nhìn thấy người nông dân đang cầm cuốc làm việc trên cánh đồng, nhìn thấy người phụ nữ trong làng tụ tập dưới tán cây dệt vải, hoạt bát nhất vẫn là đám trẻ con, đi trên cỏ với những bước chân loạng choạng, tiếng cười non nớt khúc khích, vang lên không ngừng.
Mà Triệu Bân, U Lan và Phượng Vũ đã được cứu tới ngôi làng này.
Trong một ngôi nhà được xây bằng đá có một chiếc giường đá, ba người cùng nằm trên đó.
Cũng không biết họ đã được ai cứu sống, vị trí mỗi người đều được sắp xếp rất đáng chú ý: Triệu Bân nằm ở giữa, U Lan và Phượng Vũ ở hai bên trái phải.
Đầu kề má ấp trong truyền thuyết, có lẽ chính là như thế này.
Ở đầu giường là mấy cái đầu nhỏ đang chụm lại, chúng đều là những đứa trẻ trong thôn, hẳn đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài, đứa nào cũng nhếch cái miệng nhỏ, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.
“Nhóc ranh, đi ra ngoài!”
Một ông lão chống gậy bước vào, dẫn mấy đứa trẻ đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, ông lão còn dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn ba người trên giường. Đặc biệt là Phượng Vũ, là một cô gái, tại sao trên trán lại khắc chữ “thù”, còn U Lan, cổ tay và cổ chân vẫn còn xiềng xích đã bị kéo đứt, cô ta là tù nhân vượt ngục à? Bình thường nhất vẫn là người thanh niên kia, nhưng cả người lại toàn là máu, một người đã gần bảy mươi như lão ta cũng không biết nên gọi đây là sự kết hợp gì.
Đêm lại đến.
Trong thôn thoang thoảng mùi khói bếp, mùi thức ăn thơm ngào ngạt.
Trong nhà đá, vẫn chưa thấy ba người tỉnh dậy.
U Lan và Phượng Vũ vẫn còn may, nhưng khóe miệng Triệu Bân không ngừng chảy ra máu, chỗ lông mày có vết bầm, nếu không phải hắn có căn cơ vững chắc, da thịt cứng cỏi, nếu không thì, hắn đã tàn phế rồi.
Ánh nến mờ ảo phản chiếu, U Lan từ từ mở mắt, ngơ ngơ ngác ngác.
Ngay sau đó là Phượng Vũ, ngơ ngác nhìn vào mái nhà, ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối.
Đợi sau khi tỉnh táo lại, hai người đột nhiên ngồi dậy, liếc nhìn Triệu Bân, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Trong chớp mắt, hai người đều không cử động.
Một lúc sau, hai cô gái gặp lại kẻ thù của mình... liền đỏ mắt.
Bùm! Ầm ầm! Rầm!
Một căn nhà đá đang bình thường đột nhiên không còn yên tĩnh nữa.
Nghe từ bên ngoài, căn phòng vang lên tiếng leng keng, ồn ào giống như có bọn cướp xông vào cướp bóc vậy, cả căn nhà trở nên hỗn loạn, bàn ghế, ghế dài, ấm chén xoong nồi đều vỡ nát.
Rầm!
Khi dân làng tới nơi, trên mái nhà đã bị thủng một lỗ to.
U Lan và Phượng Vũ... một trước một sau xông ra, chém giết nhau trên mái nhà.