Hai chân Triệu Bân tê dại, nhanh chóng trốn sau cỗ quan tài.
Quỷ thụ yêu không quan tâm tới chuyện khác, những dây mây của nó vẫn hung hãn vũ động, trong số đó có một dây mây đã lăng thiên phóng xuống nện lên cỗ quan tài khiến cho cỗ quan tài ông ông chấn động, nhưng cuối cùng dây mây đó cũng bị nổ tung thành một vũng máu đen.
"Vẫn là ngươi ghê gớm nhất".
Triệu Bân thấy vậy thì trong lòng cả kinh.
Xem đi! Hắn mà đã tính toán thì chỉ có chuẩn! Hắn biết chắc cỗ quan tài này có thể che chở cho hắn, một kích liền có thể chấn diệt dây mây, uy thế bậc này thì cho dù quỷ thụ yêu có chui vào được sơn cốc cũng không thể nào lay chuyển nỗi cỗ quan tài.
Rống!
Quỷ thụ yêu gầm rống, nó đang rất tức giận.
Càng ngày càng có nhiều dây mây phóng vào bên trong sơn cốc, mỗi một dây mây đều to lớn giống như một con trăn đen sì như muốn nghiền nát sơn cốc, cũng như muốn nghiền nát cỗ quan tài thành từng mảnh.
Ông!
Cỗ quan tài cũng rất phẫn nộ, nó ông ông chấn động từ bên trong.
Cỗ quan tài vừa ông ông chấn động thì đám dây mây đều gặp tai họa, từng dây mây một lần lượt bị nổ tung. Từ bên trong sơn cốc Triệu Bân còn có thể nghe thấy tiếng con quỷ thụ yêu đang kêu rên, nó đã bị cỗ quan tài chặt đứt tay chân, có thể không đau mới là lạ. Nguyên nhân chính bởi vì đau đớn quá cho nên nó mới càng lúc càng phẫn nộ, dây mây lại phóng tới đầy trời như những xúc tua quấn chặt lấy cỗ quan tài.
"Có được không trời!"
Triệu Bân ngồi xổm xuống dưới cỗ quan tài, run rẩy không thôi.
Đáp lại hắn ta chính là một tiếng đàn phát ra từ bên trong cỗ quan tài đánh nên những giai điệu đẹp như Tiên khúc, từng âm sắc uyển chuyển huyền diệu khiến cho hắn nghe tới mê mẩn, phải thất thần trong giây lát, nước mắt chảy dài. Khúc nhạc này quá bi thương, dường như đã chạm vào sâu trong tâm hồn của hắn.
Tiếng đàn chẳng những uyển chuyển tuyệt diệu mà còn dũng mãnh vô song.
Nó dũng mãnh như thế nào? Tiếng đàn giống như một thanh kiếm vô hình bất khả chiến bại vung lên chém đứt tất cả dây mây đang quấn quanh cỗ quan tài, nhưng điều kỳ lạ là Triệu Bân lại không hề bị ảnh hưởng.
"Nhân phẩm rất quan trọng".
Triệu Bân lẩm bẩm, trong lòng có chút tự mãn.
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn, nếu như ngươi không có chiếc nhẫn ma trên tay thì ngươi đã sớm bị tiếng đàn đánh diệt rồi! Cũng may cho ngươi là cây đàn đá bên trong cỗ quan tài vẫn còn có chút linh trí sót lại, nếu không thì cho dù ngươi có chiếc nhẫn ma cũng không thể nào giữ mạng được.
…
Rống!
Quỷ thụ yêu phẫn nộ đã tiếp cận sát sơn cốc.
Triệu Bân ló cái đầu nhỏ ra liếc nhìn, không khỏi nuốt nước miếng. Quá to lớn, con quỷ thụ yêu này quá to lớn, nó còn to hơn cả một ngọn núi! Bất luận là chiến lực hay kích thước thì nó đều quá đáng sợ, khí thế cuồn cuộn như cuồng phong cuốn tới, sợ là ngay cả hoàng phi Vũ Linh cũng không phải là đối thủ của nó.
Nếu như muốn thu phục nó thì ngay cả cường giả Thiên Võ cũng phải ra mặt!
Ông! Ông!
Nhìn thấy quỷ thụ yêu, cỗ quan tài lại ông ông chấn động.
Hoa văn trên cỗ quan tài đột nhiên lưu chuyển giống như còn sống, tất cả hoa văn lưu chuyển xung quanh quan tài sinh ra nguồn năng lượng thần kỳ, mắt Triệu Bân có thể nhìn thấu lai lịch của nguồn năng lượng này, đó chính là Bán Tiên lực.
Keng!
Trong lúc hắn đang quan sát thì tiếng đàn lại vang lên.
So với lần trước thì tiếng đàn lần này còn bi thương hơn, bên trong tiếng đàn còn mang theo sát khí rất lớn, kiếm khí mạnh mẽ sắc lẹm chém qua đám dây mây chặt đứt bọn chúng một lần nữa khiến cho máu đen văng đầy trời như mưa lớn nhuộm đen cả một sơn cốc.
Nhưng con quỷ thụ yêu thì vẫn không sợ trời không sợ đất.
Nó đã bén rễ vào sơn cốc để hấp thụ ma khí nồng đậm ở đây khiến cho thân thể vốn khổng lồ của nó lại càng trở nên khổng lồ hơn nữa. Đám dây mây cũng đã to lên không ít, lại sắc bén như dao, trong chớp mắt đã tụ lại thành một tấm màn đen che phủ toàn bộ sơn cốc khiến cho sơn cốc trở nên tối đen không chút ánh sáng, còn người ở bên trong tựa như đang bị đọa vào Cửu U địa ngục.
Triệu Bân càng theo dõi lại càng run sợ.
Nhìn khí tức cuồn cuộn của con quỷ thụ yêu này thì e rằng nó còn có thể tiến vào cảnh giới Thiên Võ
Lại nhìn về phía cỗ quan tài, dường như khí thế của nó đã bị trấn áp, tiếng đàn cũng mất đi một phần uy lực.
"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!"
Nguyệt Thần thở dài, cây đàn đá là vật của Tiên gia nhưng nó không phải là chủ nhân của mình, nó lại bị đóng bụi ở đây từ rất lâu cho nên linh trí đã trở nên hết sức tán loạn, uy lực thi triển ra cũng không bằng một phần vạn lúc trước. Nếu như chủ nhân của nó vẫn còn tại thế thì tốt rồi, chỉ cần một chưởng liền có thể nhẹ nhàng đưa con quỷ thụ yêu kia về vòng luân hồi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Con quỷ thụ yêu rống lên liên tục mà cỗ quan tài cũng đại triển thần uy. Đầy trời dây mây vũ động, ma khí phách trảm, trong lúc đó tiếng đàn cũng dồn dập không ngừng, kiếm khí vô hình kiệt lực đối kháng, mỗi một lần va chạm đều tạo ra ánh lửa tung tóe, còn có tầng tầng lớp lớp vầng sáng màu đen lan tràn oanh tạc tứ phương. Sơn cốc đã sắp sửa bị san bằng, ngay cả núi cao bốn phía cũng lần lượt sụp đổ.
Không khó để thấy cỗ quan tài đã rơi xuống thế hạ phong.
Trên cỗ quan tài đã có thêm rất nhiều vết chém, đều là do bị ma khí của con quỷ thụ yêu chém trúng. Hoa văn lưu chuyển trên cỗ quan tài cũng đã dần mờ đi, cấm chế bảo vệ cũng đã bị con quỷ thụ yêu đánh tan, bây giờ cỗ quan tài có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào. Không phải là do nó không cường đại mà do con quỷ thụ yêu kia quá khủng bố.
Hự!
Triệu Bân ôm cái đầu nhỏ mà không ngừng rên rỉ. Đại chiến giữa cỗ quan tài cùng với quỷ thụ yêu đã gây ra động tĩnh quá lớn, mặc dù hắn đã nấp ở phía sau cỗ quan tài nhưng cũng trúng phải không ít dư chấn khiến cho thất khiếu của hắn đổ máu, đầu óc ông ông đau nhức như bị thứ gì đó bổ thẳng vào. Chỉ có quỷ mới biết sau một hồi rượt đuổi hắn lại phải chịu hậu quả đáng sợ như thế này, muốn chạy cũng không thể chạy được, chỉ có thể ẩn nấp ở đây. Thậm chí phân thân của hắn cũng không thể đến gần nơi này cho nên hoàn toàn không thể thi triển thuật triệu hoán ngược cứu hắn. Hắn cũng không dám bước xa ra khỏi cỗ quan tài bởi vì đây là lá chắn cuối cùng của hắn, nếu như hắn bước ra ngoài thì trong nháy mắt liền có thể bị chém chết.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn đột nhiên vang lên rất gần.
Cỗ quan tài đã bị nứt ra do bị con quỷ thụ yêu dùng ma khí chém ra một vết, bên trong vết nứt có âm khí tràn ngập khiến cho Bán Tiên lực trở nên hỗn loạn. Hoa văn trên cỗ quan tài cũng bởi vì vết chém này mà bị tán diệt, cấm chế bảo vệ cũng chỉ còn lại một tia uy lực cuối cùng.
"Có phải là ta đã hại ngươi rồi không?"
Triệu Bân vừa hộc máu vừa nói, nếu như không phải hắn dẫn quỷ thụ yêu tới đây thì cỗ quan tài cũng không gặp cảnh thê thảm như vậy, nó chỉ đứng sừng sững ở đây không hại đến ai, thế mà vì hắn nó lại gặp phải chuyện tai bay vạ gió. Chuyện này cũng xem như là hắn đã phạm vào cấm kỵ, làm tổn hại âm đức, ngày sau chắc chắn chuyện này sẽ trở thành nghiệp chướng ám lấy hắn.
“Ta phải giúp ngươi như thế nào đây?”, Triệu Bân hỏi.