Cường giả Địa Tạng thì thế nào, cuối cùng cũng phải sợ bùa nổ thôi, đặc biệt là bùa nổ cao cấp.
Mà bùa nổ cấp Địa Tạng của Triệu công tử lại có lực sát thương mạnh hơn bùa nổ khác cùng cấp bậc.
Vèo! Vèo!
Triệu Bân không hề nao núng xuyên qua dòng người, mỗi một nơi hắn đi qua thì đều sẽ có người ngã xuống trong tình trạng đầu bị chặt hoặc cổ họng bị đâm bởi một thanh kiếm. Tất cả đều là một kích tuyệt sát, điều đó khiến cho Yên Thiên Phong cùng Dương Hùng đứng xem đều hết sức hoảng sợ. Đó có phải là cường giả Địa Tạng hay không? Tại sao lại mạnh mẽ đến thế?
Ngoài ra, bộ dáng của người này trông lại rất quen thuộc!
"Đi".
Trong lúc hai vị thành chủ còn đang hoảng hốt thì Triệu Bân đã triệu hồi Đại Bằng rồi đẩy hai người lên lưng nó. Đại Bằng rống lên một tiếng rồi giương cánh bay cao. Hai vị thành chủ đều đã là nỏ mạnh hết đà, không thể nào tiếp tục chém giết được nữa, phải tạm thời đưa bọn họ rời khỏi đây thì Triệu Bân mới có thể đại khai sát giới.
Giết!
Bên dưới, bóng người mênh mông đã bao vây Triệu Bân.
Trong đó không thiếu cường giả cảnh giới Địa Tạng, bộc phát khí huyết ngập trời.
"Thiên lôi trận".
Triệu Bân lại sử dụng bí pháp quần công như trước.
Đáng tiếc, lần này không dùng được nữa.
Quân địch cũng có cao nhân, hơn nữa còn không chỉ có một người. Bọn chúng đã dùng loại bí pháp gì đó để phong ấn lại cả mảnh đất này khiến cho thiên lôi trận không thể thi triển được.
"Đến đây".
Triệu Bân thét lên một tiếng vang dội, lao vào trận địch.
Hắn hòa vào dòng người, giống như con sư tử đực nhào vào bầy cừu không hề phòng bị, một tay cầm kiếm Long Uyên, liên tục vung bừa chém loạn, đồng thời mỗi nhát kiếm luôn có sức mạnh từ phân thân duy trì và bảo vệ, kiểu bảo vệ này không quá mạnh mẽ, nằm trong phạm vi mà thể phách của hắn có thể chịu đựng được. Cho dù là vậy, nó cũng rất bá đạo, bao nhiêu binh tướng Đại Nguyên cũng không chèn ép được một mình hắn, bị giết đến mức không còn mảnh giáp.
“Mạnh đến thế sao?”
Dương Hùng và Yên Thiên Phong đang lơ lửng trên bầu trời lại được phen kinh ngạc. Không phải chưa từng thấy võ tu Địa Tạng, bởi vì họ cũng ở cảnh giới Địa Tạng, nhưng mạnh mẽ như vị ở bên dưới này thì họ mới thấy lần đầu, quá bá đạo, như một sát thần, đi đến đâu giết chóc đến đó! Đó không phải trận đại chiến, nó đã nghiễm nhiên biến thành một vụ đồ sát đơn phương, dù họ chinh chiến sa trường lâu năm cũng phải thấy run rẩy.
Họ giật mình, binh tướng Đại Nguyên càng thêm giật mình.
Tên này từ đâu trồi ra vậy, hung mãnh đến mức không có điểm dừng! Nhát kiếm nào cũng là đại chiêu, vung kiếm lên là giết được cả mảng, ai không phải cao thủ Địa Tạng thì không dám xông lên trước. Thêm cả chân nguyên của hắn nữa, sao dùng mãi không thấy hết thế? Dùng bao nhiêu bí thuật mà không thấy khí huyết thiếu hụt, càng không thấy hắn cạn kiệt chân nguyên.
Đánh toàn đại chiêu như thế, mẹ kiếp, ai mà đỡ nổi.
“Nổ chết các ngươi!”, Triệu Bân quát lên một tiếng.
Hắn vừa dứt lời, tiếng nổ lập tức nổi lên khắp nơi, liên tục không ngừng.
Hắn sẽ không đánh nhau suông đâu nhé, vừa đánh vừa không quên trộm đồ.
Trộm gì cơ? Trộm bùa chống nổ của đối phương đấy.
Không còn bùa chống nổ, bùa nổ của hắn nổ đến đâu dính đến đấy.
Á…!
Tiếng la thảm thiết vang dậy, binh tướng Đại Nguyên bị nổ đến mức văng khắp nơi, không chỉ đau đớn mà còn buồn bực. Đã có bùa chống nổ rồi mà, sao vẫn nổ được nhỉ?
Theo lời của Triệu công tử thì rằng, nếu không phải vì các ngươi quá đông, ta sẽ lột truồng các ngươi luôn, nếu đông người và không có thời gian để lột quần áo, vậy thì phải nổ, nổ cho bằng chết!