Ngoài Bạch gia ở trên đảo ra thì còn rất nhiều chiến thuyền khác đậu ở đó.
Trên mỗi chiến thuyền đều có cắm một cây cờ, biểu tượng trên các lá cờ không giống nhau, đấy là tượng trưng cho một gia tộc. Giống như những gì Triệu Bân tra xét, ngoài Huyết Y Môn ra thì còn có rất nhiều thế lực tham chiến, hèn gì Bạch gia mạnh đến như vậy mà cũng cần chi viện, rơi vào cảnh sinh tử tồn vong.
“Đừng ham đánh quá”.
“Đánh nhanh thắng nhanh đi”.
Nữ soái hạ lệnh và là người đầu tiên bước xuống khỏi chiến thuyền.
Mọi người ồ ạt theo sau, ai cũng cầm vũ khí.
Khắp nơi trên đảo đều là rừng, mà hiện tại rừng núi cũng nhuốm đầy màu máu. Dưới sự dẫn đường của người đàn ông trung niên áo đen, mọi người đã đi thẳng đến tổ địa của Bạch gia, đó là một tòa thành cổ nằm ở tận sâu bên trong núi.
“Giết!”
“Giết cho ta!”
Vẫn chưa đến nơi thì đã nghe thấy tiếng la hét giận dữ.
Dùng kính viễn vọng để xem thì có thể thấy bóng người trên các ngọn đồi, mặc dù là nửa đêm nhưng họ vẫn đánh rất hăng, khí thế như không hạ được Bạch gia thì sẽ không dừng lại, có rất nhiều cao thủ, quy mô cực kỳ lớn.
“Nếu đánh trực diện thì e là sẽ bị thiệt đấy!”, một lão già nói.
Nói thừa, trận thế của đối phương mạnh như vậy, không bị thiệt mới lạ.
Triệu Bân hơi nheo hai mắt lại, hắn ngửi thấy một khí tức mà mình rất ghê tởm, là Thi tộc.
Đm, đi đến đâu cũng gặp người của Thi tộc, không ngờ bọn họ cũng có phần trong việc liên thủ tấn công Bạch gia.
“Ngụy trang!”
Mọi người trùm áo khoác đen, trèo lên đỉnh một ngọn núi.
Từ đây có thể nhìn thấy rất rõ tòa thành cổ của Bạch gia, có một lớp ánh sáng kỳ ảo bao trùm toàn bộ ngôi thành cổ, chắc là kết giới bảo vệ của Bạch gia. Chỉ có có điều nó không còn hoàn chỉnh, không thể nào bì được với kết giới ở Thiên Tông.
Ầm! Bùm!
Các thế lực mạnh đang điên cuồng cho nổ kết giới.
Nữ soái thấy vậy thì chau chặt mày, kết giới bảo vệ rách nát đã không thể chống đỡ được thêm bao lâu nữa.
“Có không dưới một trăm cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên”.
Một ông già ở bên cạnh nói, ông ta có thiên phú thuộc về dạng cảm giác.
Nữ soái dẫn theo ông ta đến là vì cần đến khả năng cảm nhận của ông ta, còn ông ta thì cũng hoàn thành được sứ mệnh của mình, sau khi tĩnh tâm cảm giác thì đã đưa ra được một con số phỏng đoán. Nhưng mọi người biết, còn có rất nhiều người đang nấp trong bóng tối, nếu như muốn đánh trực diện thì bọn họ sẽ là đối tượng bị đánh hội đồng, dù sao thì phép vua thua lệ làng mà.
“Đánh sao đây?”, mọi người nhìn nữ soái.
Nữ soái chau mày, ma sai quỷ khiến thế nào, cô ta lại liếc nhìn qua Triệu Bân.
Còn Triệu công tử thì lại bất giác nhìn lên nhẫn ma.
Hôm nay là một trận đánh lớn, liệu có cần đem xe nỏ của hắn ra, cho nổ tanh bành hết luôn không nhỉ? Hắn không hi vọng có thể giết chết được đối phương, chỉ cần làm cho cục diện rối loạn thêm là được rồi, nhân lúc hỗn loạn thì có thể hạ từng tên một.
Phải biết rằng, bọn họ ai cũng được trang bị vũ khí tinh nhuệ.
Vũ khí tinh nhuệ đó chính là bùa nổ, loại có thể chống được bùa chống nổ.
Đánh trực diện thì đương nhiên không đánh lại nhưng nếu đánh lén thì bọn họ lại rất chuyên nghiệp.
“Đợi nữa thì sẽ không còn kịp nữa!”, mấy lão già đều ho khan.
Đặc biệt, mắt của người đàn ông trung niên áo đen là đỏ nhất, nếu không phải bị kéo lại thì chắc ông ta đã xông qua đánh rồi.
“Chính là chỗ đó!”
Triệu Bân nhìn quanh một lượt rồi chỉ về một ngọn núi phía xa.
Ngọn núi đó cao to, tráng lệ, có thể đặt rất nhiều xe nỏ, từ trên cao nhìn xuống, chỉ đâu là bắn đến đó.
“Mở ra”.