Bang! Bang!
Thiên kiếp đã hết nhưng Ma vực vẫn hỗn loạn như trước.
Thiên kiếp quấy nhiễu càn khôn Ma vực, gây hỗn loạn Tiên trận bên trong di chỉ, thiên địa biến hóa phát sinh càng lúc càn nhanh, vết cắt không gian liên tiếp xuất hiện cộng thêm dư uy của Tiên trận khiến cho bốn phía Ma vực đều vang lên nhưng tiếng kêu rên thảm thiết.
"Người đâu?"
Thanh âm phẫn nộ cũng liên tục vang lên, đều phát ra từ miệng đám kẻ thù của Triệu Bân, kèm theo đó là những tiếng đao kiếm ma sát với không khí kêu lên chói tai. Cả Ma vực đều đang đi tìm Cơ Ngân, hơn nữa còn muốn nhanh chóng tìm được hắn bởi vì hắn vừa mới vượt qua thiên kiếp cho nên đang ở trong trạng thái suy yếu nhất, đây chính là một cơ hội tốt để tiêu diệt hắn, không thể để cho hắn chạy thoát.
Bên này, Thiên Vũ đang cõng Triệu Bân bỏ chạy.
Tình trạng của Triệu Bân đang rất tệ, mặc dù cánh tay bị gãy đã lấy lại được nhưng vẫn không thể gánh nổi dư uy của thiên kiếp cho nên đã bị đánh thành máu tươi, chỉ có thể lấy lại chiếc nhẫn ma đeo lên bàn tay còn lại của Triệu Bân.
Hự!
Trong lúc đang ngất đi mà Triệu Bân vẫn kêu rên không ngừng.
Có lẽ là do hắn đang gặp ác mộng, hoặc cũng có lẽ là do hắn đang rất đau đớn, đủ mọi loại phản phệ đang từng giờ từng phút tra tấn hắn khiến cho ý thức của hắn trở nên mụ mị không thể phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, thân thể của hắn càng lúc càng lạnh như băng giống như đang bị một nguồn năng lượng quỷ quái đáng sợ mạnh mẽ tóm lấy hắn ném vào vực sâu tăm tối.
Không ai nghĩ rằng có một cuộc chiến đang diễn ra bên trong cơ thể hắn.
Nói nó diễn ra bên trong cơ thể của hắn cũng không chính xác, chính xác mà nói thì cuộc chiến đang diễn ra trong cõi u minh.
Hắn đã vượt qua thiên kiếp cũng đã giải quyết xong trận chiến nhưng Nguyệt Thần thì vẫn đang phải chiến đấu lời nguyền của Thần. Ngày hôm nay lời nguyền của Thần tác động lên cô ta cực kì hung hãn, mỗi một lần giáng xuống đầu đều mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, giống như chưa tiêu diệt được cô ta thì sẽ không ngừng lại.
Cũng may bọn họ đủ ngoan cường, quyết tử chiến không lùi.
Có một chớp mắt Nguyệt Thần liếc nhìn thì thấy ở đằng xa chính là bông hoa bồ đề đang bay, hoa bồ đề không phải vô duyên vô cớ bay đi mà là do có người đang gọi nó, chính là người của Phật gia đang gọi nó.
"Bát Nhã".
Nguyệt Thần lẩm bẩm, nhận ra người đang gọi hoa Bồ Đề.
Không sai, đó đích thị là Bát Nhã, cô ta đúng là một nhân tài, đang ở Thiên Tông nhưng vẫn có thể cảm giác được hoa Bồ Đề, lại còn không bị di chỉ ngăn cách, không bị cấm chế của Ma vực ảnh hưởng, có thể mạnh mẽ gọi hoa Bồ Đề về.
Có thể thấy được năng lực của Phật gia kỳ quái đến cỡ nào.
Nguyệt Thần chỉ mới lơ đãng một chút mà trong chớp mắt liền bị lời nguyền của Thần công phạt.
"Cơ sư đệ".
Dọc đường đi, Thiên Vũ liên tục gọi.
Chân nguyên của Thiên Vũ được truyền vào bên trong cơ thể của Triệu Bân như thủy triều để bảo vệ tâm mạch của hắn.
Đáng tiếc, Triệu Bân không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trải qua một trận thiên kiếp đã khiến cho cơ thể của hắn tàn tạ không ra hình người, thế mà ngay sau đó lời nguyền của Thần lại ập đến, hắn có thể chịu đựng được mới là lạ. Tất cả những phân thân của hắn ở bên ngoài, ngay cả phân thân ở thành Thiên Thu cũng đều đã bị băng diệt khiến cho các trưởng lão đều rất lo lắng.
Chẳng lẽ Triệu Bân ở Ma vực đã gặp biến cố?
Chẳng lẽ hắn đã chôn thây ở đó rồi sao?
Không ai có thể đưa ra câu trả lời, tất cả mọi người đều lo lắng trong mơ hồ.
"Cơ sư đệ".
Thiên Vũ vẫn không ngừng gọi trong lúc đang chạy vào một khu rừng.
Vừa chạy vào trong khu rừng thì hắn ta đã nhìn thấy ba bóng người, nhìn ngoại hình cùng khí tức thì chắc là người của vương triều Đại Nguyên, hẳn là bọn chúng đã bị thiên địa biến hóa chuyển tới đây. Tuy nhiên cũng không thấy đám người Nguyên Thương cùng Nguyên Kinh ở đây.
"Cơ Ngân?"
Ba kẻ này vừa nhìn thấy Cơ Ngân thì hai mắt đã sáng lên.
Thiên Vũ cau mày, trong nháy mắt chuẩn bị chạy trốn.
"Đi đâu?"
Kẻ thứ nhất hừ lạnh, dùng kiếm chém ra một luồng kiếm khí.
Thiên Vũ ngay lập tức xoay người, ra sức vũ động thanh kiếm gãy trên tay, vừa đỡ đòn vừa lui về phía sau. Hắn ta còn chưa kịp đứng ổn định thì kẻ thứ hai đã liền xông tới công kích, điểm ra một ngón tay thẳng về phía ấn đường của Thiên Vũ, ngón tay này mang theo kiếm khí cực mạnh, mặc dù Thiên Vũ đã né được khỏi vị trí nguy hiểm nhưng bả vai của hắn ta vẫn bị xuyên thủng ra một lỗ máu lớn. Trong lúc hắn ta đang lui về phía sau thì kẻ thứ ba lại xông lên tung một chưởng vào người hắn ta. Không phải là do chiến lực của Thiên Vũ yếu kém không tránh được mà là do hắn ta còn đang phải bảo vệ cho Cơ Ngân.
"Giết chết bọn chúng".
Ba kẻ Đại Nguyên nhe răng cười man rợ, ánh mắt rực lửa.
Xem đi, nhân phẩm rất quan trọng! Bọn chúng đã trải qua muôn vàng gian khổ, hứng chịu biết bao nhiêu thiên lôi đánh lên người, tuy vậy vẫn có thể khổ tận cam lai, gặp lại được kẻ địch trong trạng thái suy yếu nhất. Chỉ cần bắt được Cơ Ngân là xem như bọn chúng đã không uổng chuyến đi này. Cơ Ngân chính là một kho tàng sống, tất cả những bảo vật mà hắn có được, bao gồm cả những bí ẩn trên người của hắn, tất cả đều sẽ trở thành của bọn chúng.
Nghĩ đến đây, cả ba lại càng tấn công dữ dội hơn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Thiên Vũ vừa đánh vừa lui, liên tục đổ máu.
Kể từ khi bước chân vào di chỉ Ma vực hắn ta vẫn luôn chật vật nhưng không thể làm được việc lớn gì đáng kể, bây giờ cuối cùng hắn ta cũng có thể thể hiện được một chút, lại còn có thể bảo vệ cho Cơ Ngân thay vì ngược lại như mọi khi.
Hắn ta sẽ không bỏ lại Cơ sư đệ.
Muốn đánh thì cứ xông hết lên đây, cùng lắm là liều mạng!
Chuyện này lo chưa xong thì chuyện khác đã ập tới.
Tiếng đại chiến ở đây đã thu hút rất nhiều người.
Thật là trùng hợp tất cả kẻ thù của Triệu Bân đều đánh hơi được khí tức của đại chiến rồi nhanh chân chạy tới, cũng may trong số những yêu nghiệt đó không có Ma Khôi, nếu như có thì bọn họ chắc chắn phải chết.
"Mau lên, bắt sống bọn chúng".
"Bắt sống con mợ ngươi, sống chết không quan trọng".
"Bản vương muốn hắn phải chết".
Những tiếng hét giận dữ lập tức vang lên khắp núi rừng khiến bầu không khí trở nên hết sức ồn ào.
Cứ như vậy, càng có nhiều người chạy về phía đại chiến, vừa để báo thù vừa để cướp bảo bối. Cơ Ngân là một kho tàng sống, nếu như có thể cướp hết toàn bộ bảo bối trên người hắn vậy thì cả đời này đều có thể ngồi không hưởng phúc.
Phụt!
Huyết quang lóe lên, Thiên Vũ lại đổ máu.
Ba kẻ ở đây hắn ta còn chưa xử lí xong thì đừng nói đến một đám đông khác đang chạy tới, những kẻ có thể tiến vào di chỉ Ma vực đều là nhân tài yêu nghiệt, tùy tiện lấy ra một tên thì cũng đều không yếu hơn so với hắn ta, mà hắn ta còn đang phải che chở cho Triệu Bân, làm thế nào có thể chiến đấu tiếp được?
"Chết đi!"
Một tiếng quát lớn vang lên, một kẻ áo đen đã đâm thẳng tới một kiếm.
Thiên Vũ muốn bỏ chạy nhưng lại bị phong ấn không chế, lại có thêm một kẻ áo đen đánh phối hợp, hơn nữa kẻ thi triển thuật phong ấn cũng không chỉ có một, điều này khiến cho hắn ta không thể nào nhúc nhích được, một kiếm mà kẻ áo đen vừa đâm tới hắn ta cũng không thể né.
Ông!
Đúng lúc này lại có thêm một bóng đen khác xông tới
Bóng đen vừa xông tới là một nữ tử mang theo mùi hương rất thơm, cô ta đã phá vỡ phong ấn trên người Thiên Vũ, trong nháy mắt còn lấy Thiên Vũ làm trung tâm chém ra một vầng hào quang màu trắng đánh bật đám người đang vây sát.
"Đi!", nữ tử lãnh đạm nói.
Nghe giọng điệu này thì rõ ràng chính là bạn cũ của Triệu Bân.
Hừm... chính là nữ tử tóc xanh.
“Đa tạ”, trong lòng Thiên Vũ tràn đầy cảm kích, hắn ta cõng Triệu Bân trên lưng, lảo đảo chạy sâu vào trong rừng.
"Muốn chết".
Sau lưng hắn ta, những tiếng hét đầy giận dữ vang lên.
Nữ tử tóc xanh lạnh lùng khai công, cô ta có huyết mạch bá đạo cùng cấm thuật truyền thừa đáng sợ, lúc trước ngay cả Triệu Bân cũng bị cô ta đánh thảm chứ đừng nói là những kẻ này.
"Nhóc con, ngươi nợ ta một mạng".
Nữ tử tóc xanh thầm nghĩ, cô ta đang muốn nói điều đó với Triệu Bân.
Ngay cả tên của cô ta hắn cũng không biết, trước đó không lâu cô ta còn rất muốn giết chết hắn, thế mà bây giờ lại tự nhiên nhảy ra cứu mạng hắn, lý do cho chuyện này cô ta cũng đã nghĩ xong xuôi: kể từ bây giờ mạng của Cơ Ngân chính là của cô ta!
Ầm! Ầm!