Vo gạo là một việc cần kỹ thuật, múc bao nhiêu cũng cần tay nghề, nấu cho mình hắn thì mười mấy cân gạo đã đủ. Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn ăn nhiều chứ? Ngày nào cũng phải luyện thể, mà luyện thể thì cần được bổ sung năng lượng.
“Chút nữa nhớ trả tiền ăn!”, Mục Thanh Hàn đột nhiên nói.
“Trả chứ, ta trả hai phần!”, Triệu Bân nhếch miệng cười.
Mục Thanh Hàn nheo mắt lại, ngươi có trả hai phần thì cũng không đủ, ngươi ăn nhiều thế cơ mà!
Bữa sáng nhanh chóng được nấu xong.
Triệu Bân lại xới đầy một bồn cơm, lạch cạch một tiếng đặt lên bàn.
“Cố nhịn một chút, đừng để người của đỉnh Tử Trúc chết đói”, Vân Yên đùa giỡn.
“Ta đưa tiền cơm mà!”, Triệu Bân cười ha ha, lấy khối tinh thạch to bằng nắm đấm trẻ con kia ra, đặt trong lòng bàn tay, thử hỏi Vân Yên: “Không biết sư tôn từng nhìn thấy thứ này chưa?”
“Tử lệ binh tinh!”
Vân Yên vừa cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, phất tay áo một cái, sau đó cô ta cách không lấy vật. Vân Yên cầm trong tay quan sát một chút, sau khi xác định mình không nhầm thì trong đôi mắt đẹp lập lòe tia sáng.
Sự thay đổi biểu cảm nhỏ bé đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Triệu Bân.
Từ thái độ của Vân Yên, hắn có thể biết được khối tinh thạch này không đơn giản. Về phần tử lệ binh tinh, Triệu Bân chưa từng nghe qua. Thế nhưng nếu trong tên đã có một chữ “binh” thì hơn nửa là bảo vật liên quan đến binh khí.
“Khối tinh thạch này ngươi lấy từ đâu vậy?”, Vân Yên hỏi.
“Con mua từ chợ đen!”, Triệu Bân cười, hắn đã chuẩn bị lý do rồi.
“Sư tôn, tử lệ binh tinh là gì?”, Mục Thanh Hàn nhỏ giọng hỏi, có vẻ nàng ta chưa từng thấy thứ này.
“Dùng để tôi luyện binh khí!”. Vân Yên nhẹ giọng nói: “Người ta nói binh khí chính là vật chết nhưng sự thật là bọn chúng cũng có linh hồn. Khi binh khí đạt đến trình độ nhất định, chúng sẽ có một chút linh trí. Cứ như vậy sẽ có khí binh tinh, tương tự như chân nguyên của võ tu. Vũ khí cùng cấp bậc có và không có khí binh tinh thì uy lực khác nhau một trời một vực”.
“Vậy khối tinh thạch này...”
“Như các ngươi thấy đây là một khối tinh thạch. Thực tế nó là khí binh tinh được ngưng tụ ở thể rắn!”, Vân Yên tiếp tục nói: “Nếu luyện hóa nó thành binh khí thì có thể thêm rất nhiều uy lực cho binh khí”.
Nói xong, chân nguyên tràn đầy trong lòng bàn tay Vân Yên, tử lệ binh tinh có kích thước bằng nắm tay của một đứa trẻ từ từ tan ra. Hóa thành một luồng khí màu tím, bị Vân Yên tóm gọn trong lòng bàn tay, nó kêu ong ong ong.
“Huyền diệu như vậy sao?”, ánh mắt Mục Thanh Hàn sáng quắc nhìn nó.
“Vậy thứ này đắt tiền không?”, Triệu Bân thăm dò hỏi.
“Có tiền cũng chẳng mua được!”. Chân nguyên trong lòng bàn tay Vân Yên đã tiêu tan, tử lệ binh tinh lại trở nên rắn chắc. Vân Yên trả lại nó cho Triệu Bân, nói: “Tiểu tử, ngươi nhặt được bảo bối rồi. Binh tinh chia làm rất nhiều loại, loại của ngươi thuộc loại thượng phẩm trong thượng phẩm. Một khối tinh thạch bé tí này mà bán 50 vạn thì cũng có người đổ xô đến tranh mua”.
Ừng ực!
Mục Thanh Hàn âm thầm nuốt nước bọt, đắt vậy sao?
Ừng ực!
Triệu Bân cũng nuốt nước bọt, vô thức nhìn nhẫn ma rồi lại liếc sang tử lệ binh tinh trong đó. Một viên lớn như hũ rượu như vậy nếu như đổi thành ngân lượng thì chắc sẽ xếp được thành một ngọn núi nhỏ!
Nhặt được bảo bối rồi!
Hắn thật sự nhặt được bảo bối rồi, đây là đồ có tiền cũng chẳng mua được mà, hắn cũng sẽ không mang đi bán đâu.
Bảo vật thế này thì phải để cho bản thân dùng chứ!
Hắn sẽ luyện kiếm Long Uyên của hắn thành thần binh tuyệt thế.
“Ồ, đang ăn cơm à?”
Đang nói chuyện bỗng dưng có tiếng cười vang lên.
Có người lên núi, chính là lão Trần Huyền nổi tiếng.
Lão già này cũng không phải ghé qua chơi, mà là đến tìm Triệu Bân.
Bộ xuân cung đồ đêm qua quả thật rất đẹp mắt, ông ta đã nghiên cứu cả nửa đêm. Thứ đồ tốt như vậy thì phải cất giữ nhiều nhiều mới được, đêm tối vắng người, có thứ đó thì bản thân sẽ không thấy nhàm chán nữa.
“Trần sư huynh, huynh...”
“Sao thế?”
Vân Yên còn chưa nói xong, lão Trần Huyền đã chạy nhanh tới, cầm lấy khối tử lệ binh tinh trong tay Triệu Bân. Cầm trong tay xem đi xem lại, mẹ ơi, đây là tử lệ binh tinh sao?
Vân Yên lắc đầu cười cười, cầm đũa lên.
“Tiểu tử, ngươi lấy thứ này từ đâu vậy?”
Lão Trần Huyền nhìn thẳng vào Triệu Bân, đôi mắt sáng ngời.
“Mua từ chợ đen đó!”, Triệu Bân nói.