Gào!
Quỷ thụ yêu gào lên, cuối cùng cũng ngã xuống trước sức công phá dữ dội của xe nỏ. Dòng máu đen như suối tuôn chảy ra rồi thấm vào đất, sau đó trở lại hình dạng nguyên thủy nhất, dây leo cũng héo rũ, pháp lực bị triệt tiêu.
Ma quỷ cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong buồn bực.
Bị đánh một trận tơi tả làm nó hiểu ra một điều.
Đánh nhau không thể không có đầu óc.
Giống như nó, đánh rồi đánh, đánh đến bản thân chết mà không hay biết.
Phụt!
Triệu Bân lại phun ra máu, bước chân đứng không vững, suýt nữa ngã gục.
Cho đến hiện tại, nội thương cũ trong cơ thể hắn vẫn chưa toàn toàn hồi phục, lại chịu thêm sự phản phệ của đàn đá, sức mạnh phi thường, hoặc nói cách khác, đó là một sức mạnh vô hình, là cầm ý, ngăn chặn sự tái sinh làm lành vết thương.
Nhưng may mắn là hắn không cần lo lắng về mạng sống của mình.
Do hắn bị thương quá nặng nên các phân thân cũng biến mất, trước khi đi đều cười vui vẻ, lần xuất thủ này thật sự rất ngầu, con quỷ to lớn như vậy cũng bị bọn chúng đánh ngã.
Triệu Bân phất tay, thu lại xe nỏ.
Vũ khí chiến tranh này quả là bất khả chiến bại, vào thời khắc quan trọng luôn có thể giúp ích rất nhiều.
Gao! Gao!
Tiểu Kỳ Lân kêu lên, liếm láp miệng vết thương cho Triệu Bân.
Xong việc, nó còn cọ vào người Triệu Bân, trước đó đánh đàn tiêu hao quá nhiều năng lượng, đôi mắt to tròn sáng ngời của hắn hiện giờ trở nên mờ mịt, lúc này, ngọn lửa mãnh liệt kia cũng mất đi phần nào đó uy lực, sẽ mất một thời gian để phục hồi lại.
“Không chết được”, Triệu Bân cười nói.
Tiểu Kỳ Lân lè lưỡi, tiến lại gần chiếc đàn đá.
Triệu Bân cũng bước tới.
Đàn đá đã giấu đi âm khí, bây giờ giống như một khối đá bình thường, yên tĩnh nằm ở đó, trên thân đàn còn dính máu của hắn, bị nó hấp thu từng giọt một, mỗi khi hấp thu, nó sẽ run lên, mà Triệu Bân, trong lòng cũng đau đớn khó chịu, không hiểu sao đàn đá lại hút máu của hắn.
“Khi quay lại ta sẽ tìm cho ngươi một nơi tốt hơn”.
Triệu Bân vừa nói vừa định đưa đàn đá vào trong nhẫn ma.
Nhưng có vẻ hắn đã đánh giá thấp trọng lượng của đàn đá, hắn ngây ra, không cách nào dịch chuyển được nó, bất lực, chỉ có thể sử dụng chân nguyên mới miễn cưỡng đưa nó vào nhẫn ma. Âm thanh chạm đất vang lên khiến hắn hoa hết mắt.
Nơi này không thể ở lại lâu.
Triệu Bân liếc mắt nhìn bốn phía, lập tức chạy trốn.
Tiểu Kỳ Lân cũng chạy theo, lập tức biến thành ấn kí trên thân thể Triệu Bân.
“Lần này sao không có phiền phức?”
Nguyệt Thần nhìn Triệu Bân, nhíu mày.
Lời nguyền rủa trong bóng tối khiến Triệu Bân mỗi lần đạt được cơ duyên thì cũng sẽ bị xui xẻo đi cùng, lần này không thấy động tĩnh gì, cô ta liếc nhìn lời nguyền, quả nhiên vẫn còn đó, công kích vô cùng ác liệt, xui xẻo đi đâu mất rồi.
Vừa nhìn thì mắt cô ta đã sáng lên.
Bên phía cô ta lại có thêm một người giúp đỡ nữa: Cửu thế chúc phúc.
Không sai, là lời chúc phúc đời thứ chín của Liễu Tâm Như, cũng là sức mạnh bí ẩn, mặc dù không có thần trí, nhưng nó thật sự tồn tại, cùng với thần chúc phúc, chiến đấu chống lại lời nguyền, sự xuất hiện của nó vừa hay có thể giúp Triệu Bân tránh đi xui xẻo mỗi lần đạt được kì duyên.
“Mối liên hệ này, các ngươi đời đời kiếp kiếp không thể cắt đứt được”.
Nguyệt Thần cười, các ngươi trong lời cô ta chính là chỉ Triệu Bân và Liễu Tâm Như, do Cửu thế chúc phúc biến thành sức mạnh nên được bóng tối chấp nhận, đã có thể giúp Triệu Bân nhận phần chúc phúc này, nó là sợi tơ hồng, đời đời kiếp kiếp buộc Triệu Bân và Liễu Tâm Như lại, trừ khi bóng tối kia sụp đổ, không thì sẽ không bị cắt đứt, cho dù là thiên đạo thậm chí cả thiên đạo của chúa tể vạn vật cũng vẫn ở trong bóng tối.
“Canh chừng cho kĩ, đừng có lười”.
Triệu Bân đã tìm được một ngóc ngách trên núi, hắn dán đầy bùa ẩn giấu, biến ra một vài phân thân, di chuyển xung quanh đó, nếu có nguy hiểm thì báo lại cho hắn. Làm xong những việc này, hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển Trường Sinh quyết, chữa lại cơ thể tan nát của mình, nhưng tốc độ rất chậm.
Cầm ý của đàn đá, rất ngoan cường.
Ngoan cường đến mức nào đây? Nó như một ấn khắc đáng sợ đã khắc sâu vào cơ thể hắn, nhất thời không xóa đi được, nếu không phải ý chí mạnh mẽ của cầm ý, hắn cũng không giết chết được quỷ thụ yêu.
Nói cho cùng, là đàn đá đã giết chết quỷ thụ yêu.
Còn với hắn, cùng lắm chỉ là đánh phụ trợ thôi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Di chỉ Ma Vực trong bóng tối không hề yên tĩnh, tiếng gầm rú nối tiếp nhau vang lên.
Đó tất nhiên là âm thanh của những trận chiến tự nhiên tạo ra, hoặc là người ngoài đến gặp phải người ngoài, hoặc người ngoài gặp quỷ, cảnh tượng đó, cứ liên tục, di chỉ Ma Vực, chỗ nào cũng là hố, nếu không phải có thù hận sâu sắc, e rằng không ai đánh nhau đến chết đi sống lại ở đây.
“Đáng chết!”
Giữa đêm, những tiếng ai oán vang vọng khắp nơi.
Đó là người của Tộc xác chết, thấy khoảng rừng chìm vào yên lặng bọn chúng mới dám đến kiểm tra, những gì họ thấy là một mảng hỗn loạn, thung lũng trước đó cũng bị san bằng, mà chiếc quan tài cổ cũng đã biết mất.
“Cơ Ngân”.
Người tộc xác chết nghiến răng rít lên, bị tên đó chơi một vố, phá hơn chục con rối xác chết cùng 7-8 đồng đội, tổn hại nặng nề, đau đớn nhất là cỗ quan tài cổ kia, không còn gì cả, tất cả là lỗi của Cơ Ngân, gặp mặt phải giết chết hắn.
“Cơ Ngân”.
Tiếng mắng đó là của Nguyên Thương.
Sáu người trong đội của hắn ta cũng chỉ còn lại hai người.
Hắt xì.