Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghĩ đến ý nghĩ vừa rồi, cô cảm thấy hơi xấu hổ.  

 

Khi cô còn nhỏ, các bạn học đã nói rằng không phải cứ thích thì sẽ có kết cục tốt đẹp, có những tình yêu đến cuối đời chỉ là yêu đơn phương, cũng có những tình yêu chỉ là kiểu tôn thờ ngưỡng mộ, những thứ tình yêu theo kiểu như vậy không thể nào trở thành hiện thực được.  

 

Đến bây giờ cô mới biết rằng có một số đàn ông thực sự chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn mà thôi.  

 

Sau khi ăn xong, Chu Tiễn Nam đưa Đông Họa trở lại bệnh viện.  

 

Hôm nay cô có ca trực đêm, và cô sẽ trực ca lúc mười giờ tối.  

 

Biết cô làm việc cùng với Nam Khuê trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm, Chu Tiễn Nam lo lắng hỏi: "Sức khỏe của cô thế nào? Có thể chịu nổi không? Nếu mệt quá thì nên nghỉ ngơi một chút."  

 

"Không sao đâu, cũng chỉ là thức một đêm thôi mà. Tôi có thể nghỉ hai ngày sau ca trực đêm, hơn nữa Khuê Khuê có dấu hiệu sinh non, tôi không thể ở bên chăm sóc cho cậu ấy được, chỉ có thể dành thời gian đi làm để đến thăm cô ấy mà thôi."  

 

"Sinh non sao?"  

 

Lúc này, mọi sự chú ý của Chu Tiễn Nam đều tập trung vào hai chữ cô nói vừa rồi.  

 

“Ý của cô là, cô ấy đang mang thai sao?” Chu Tiễn Nam hỏi lại.  

 

Giọng nói đó, rõ ràng là rất nhẹ, rất nhẹ.  

 

Nhẹ đến nỗi anh khó có thể nhận ra một chút cảm xúc nào, nhưng Đông Họa vẫn có thể nghe thấy sự mất mát và u uất trong lời nói của anh.  

 

Sau khi Đông Họa xuống xe, cô đi thẳng vào bệnh viện.  

 

Nhưng xe của Chu Tiễn Nam vẫn luôn đậu ở đó, đã qua một mấy phút mà anh vẫn chưa khởi động xe rời đi.  

 

Mà ở cách đó không xa, cô có thể thấy rõ anh đang rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa rồi lười biếng dựa vào ghế ngồi hút thuốc với vẻ mặt buồn bã.  

 

Trước đây, cô chỉ phỏng đoán vu vơ chứ không dám khẳng định chắc chắn.  

 

Nhưng ghép tất cả chi tiết lại với nhau, có lẽ vào lúc này, Đông Họa đã có thể nắm chắc.  

 

Người cố chấp trong lòng anh ấy không ai khác chính là Nam Khuê.  

 

Đúng vậy, cô nên nghĩ ra điều đó sớm hơn.  

 

Lúc bị thương, anh ấy lại chỉ định Khuê Khuê chăm sóc mình; sự tận tâm và niềm nở của anh ấy dành cho Khuê Khuê từ lâu đã vượt quá sự quan tâm như một bạn bình thường, nhất là khi anh ấy nghe tin Niệm Khanh và Tư Mặc có thể mất tích, anh ấy gần như chạy như bay đến đây.  

 

Anh ấy quan tâm đến cô ấy, lại còn để ý đến cô ấy như vậy.  

 

Làm sao có thể chỉ đơn thuần xem cô ấy là bạn được chứ?  

 

Nhưng vì Khuê Khuê đã có gia đình nên anh ấy mới buồn bã nói: Tôi không muốn sự cố chấp của tôi trở thành nỗi phiền toái của cô ấy.  

 

Sợ Nam Khuê đói, Đông Họa đã đặc biệt mua cháo rau xanh cho cô ấy khi cô trở về.  

 

Nó rất đặc và nhẹ, rất thích hợp cho cô ấy ăn vào lúc này.  

 

Sau khi ăn xong cháo xong, Nam Khuê nhìn Đông Họa tràn đầy vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, hôm nay mình đã mang đến cho cậu quá nhiều phiền phức, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho mình."  

 

"Cậu nói nhảm cái gì vậy? Chúng ta đều là bạn thân với nhau, tất nhiên mình phải chăm sóc cho cậu rồi."  

 

Hơn nữa, cậu còn là bạn của người đàn ông mà mình thích nữa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK