Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người hầu trả lời: ''Thiếu gia, chuyện là chân của thiếu phu nhân lại bị chuột rút, những ngày cuối thai kì, khi chân thiếu phu nhân bị chuột rút đều là Trần Tranh xoa bóp giúp thiếu phu nhân.''  

 

"Sau khi xoa bóp xong thiếu phu nhân sẽ thoải mái hơn nhiều, như vậy cô ấy mới có thể đi ngủ được.''  

 

Lục Kiến Thành đột nhiên nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay như muốn vỡ ra.  

 

Nói không để ý là giả.  

 

Anh để ý, để ý đến phát điên.  

 

Dù sao đã muộn như vậy rồi mà một người đàn ông khác còn vào trong phòng Nam Khuê.  

 

Hơn nữa còn là xoa bóp cho cô.  

 

Sao anh có thể không ghen cho được chứ?  

 

Nhưng nghĩ đến Nam Khuê, Lục Kiến Thành có tức giận đến mức nào cũng có thể chịu đựng được.  

 

"Cô ấy bị chuột rút nặng lăm sao?"  

 

Người hầu gật đầu: ''Vâng, không chỉ chuột rút mà bệnh phù nề cũng rất nghiêm trọng, Trần Tranh biết một chút về Trung y và kĩ thuật xoa bóp, có anh ấy giúp, triệu chứng của thiếu phu nhân giảm đi rất nhiều.''  

 

"Được, tôi biết rồi, để tôi dẫn anh ta lên đi.'' Lục Kiến Thành cố gắng kiềm chế mà nói.  

 

''Vậy làm phiền thiếu gia rồi.'' Trần Tranh nói.  

 

Đến cửa phòng ngủ của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại chậm chạp không gõ cửa.  

 

Trần Tranh: ''Thiếu gia đang chờ gì sao?''  

 

''Không có gì.''  

 

Nói xong Lục Kiến Thành nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa.  

 

Đúng lúc này, anh nhớ đến những lời lúc trước của Nam Khuê: ''Đây là phòng ngủ của tôi, không có sự đồng ý của tôi thì xin anh đừng tự tiện đi vào.''  

 

Anh lập tức thu tay lại.  

 

''Anh gõ đi, người cô ấy tìm là anh.''  

 

''Thiếu gia không vào sao?''  

 

Trần Tranh nhìn anh, từ từ tiếp tục: ''Hay là thiếu gia yên tâm để một mình tôi trong phòng thiếu phu nhân?''  

 

 

 

Lục Kiến Thành không nói gì.  

 

Trần Tranh đưa tay gõ cửa một cái.  

 

Bên trong lập tức vang lên tiếng của Nam Khuê: ''Mời vào!"  

 

Lúc Trần Tranh đi vào cũng không đóng hẳn mà chỉ khép hờ.  

 

Cũng có thể hiểu rằng Lục Kiến Thành đi vào lúc nào cũng được.  

 

''Mấy hôm nay thiếu phu nhân vẫn luôn đi chuột rút không ngủ ngon được sao?'' Trần Tranh hỏi.  

 

Nam Khuê lắc đầu: ''Không có, ngược lại mới đúng, thật ra mấy hôm nay tôi ngủ rất ngon.''  

 

Trần Tranh hơi bất ngờ một chút.  

 

Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân.  

 

''Thiếu phu nhân, thật ra lúc nãy thiếu gia mang tôi lên.''  

 

Nam Khuê đột nhiên nhìn về phía anh ta, dường như cô không thể tin mà nói: ''Anh ấy đưa anh lên sao? Vậy anh ấy đi đâu rồi?''  



''Nếu như tôi đoán không sai, có lẽ bây giờ thiếu gia đang đứng ở ngoài cửa chứ không đi đâu cả.'' 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK