Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lục Kiến Thành siết chặt tay, trong mắt gần như có thể phun ra lửa.  

 

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là những gì em muốn nói sao?"  

 

“Đây không phải là điều anh muốn làm sao?” Nam Khuê hỏi ngược lại.  

 

Li hôn cũng đã li hôn rồi, hai người đã sớm tự do, vậy thì cô còn có quyền gì mà xen vào chuyện của người ta.  

 

"Hờ..." Lục Kiến Thành cười lạnh, anh nhìn cô với ánh mắt gần như không có chút độ ấm: "Được rồi, tốt lắm."  

 

"Nam Khuê, nếu đây là điều em muốn, vậy thì anh sẽ làm theo những gì em muốn."  

 

"Tôi nói đây là điều tôi ..." muốn khi nào?  

 

Nam Khuê mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu.  

 

Đột nhiên, phịch một tiếng, cửa bị đóng lại, thân hình cao gầy của Lục Kiến Thành như gió biến mất ngoài cửa.  

 

Hờ, đi rồi.  

 

Đi còn dứt khoát hơn cô tưởng tượng.  

 

Nam Khuê tự ôm chặt lấy mình, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo.  

 

Tim cũng thắt lại.  

 

Cô đi ra khỏi cửa, bước đi trong vô thức.  

 

Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là tùy tiện đến đâu thì đến.  

 

Đột nhiên đi qua một con phố, bên ngoài đèn màu rực rỡ, đông đúc xe cộ, bài hát này đến bài hát khác mạnh mẽ vang dội như đang đánh vào đầu cô.  

 

Ngay lúc đó, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, cả người cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.  

 

Cô bước chân vào, cũng không suy nghĩ gì nhiều.  

 

Bên trong có chút ồn ào, nhạc sôi động, lại có rất nhiều người, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ thấy rất ồn ào, không muốn vào chút nào.  

 

Nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy nơi này rất thoải mái, có thể giúp cô dùng âm nhạc lấp đầy suy nghĩ, không cần nghĩ đến gì nữa.  

 

Bước vào quán bar, Nam Khuê tìm một chỗ ngẫu nhiên để ngồi xuống.  

 

Ngay sau đó, một người phục vụ đến và hỏi cô muốn uống gì.  

 

Cô không dám gọi rượu, vì sợ gặp nguy hiểm nên chỉ tùy tiện gọi một ly đồ uống.  

 

“Đồ uống” được đưa lên, trang trí rất đẹp, nhìn rất dễ chịu.  

 

Dưới sự tô điểm của ánh đèn, nó trông càng đẹp hơn.  

 

Nam Khuê nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy nó rất ngon.  

 

Chẳng mấy chốc, cô đã uống xong hết một ly.  

 

Cô cũng không nghĩ nhiều, lại gọi thêm một ly nữa.  

 

Tuy nhiên, khi uống đến cốc thứ ba, cô cảm thấy rõ ràng có điều gì đó không ổn.  

 

Cô thấy rất chóng mặt, xây xẩm mặt mày.  

 

Chuyện gì vậy?  

 

Cô đâu có uống rượu, chỉ là uống một chút đồ uống mà thôi, sao mà lại say rồi.  

 

Nam Khuê cầm lấy chiếc ly, loạng choạng đi tới quầy bar, đặt nó xuống, môi đỏ mọng nói: "Ông chủ, có phải anh đưa nhầm rượu cho tôi rồi không?"  



"Rõ ràng tôi gọi đồ uống mà sao uống một chút đã thấy chóng mặt rồi, anh đổi cho tôi một ly khác đi." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK