Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ là vết thương nhỏ mà con cũng giấu mẹ sao? Mẹ còn tưởng con bị thương rất nặng.”

“Được rồi mẹ, bây giờ con không sao cả, mẹ đừng quá lo lắng.”

Mộc Uyển nhìn anh như muốn xác nhận chắc chắn thêm lần nữa, lúc này bà mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Nghĩ đến Nam Khuê và những đứa nhỏ vừa rồi, bà cũng cảm thấy có chút hối hận: “Thật ra, em gái con nói đúng, dù sao con và nó tình sâu duyên mỏng, nếu không…”

Chu Tiễn Nam liền ngắt lời bà: “Mẹ, Phượng Kiều nói chuyện càn rỡ như vậy, thế mà mẹ lại hùa theo nó sao?”

“Được rồi, mẹ sẽ không nói gì nữa, bây giờ nó đã quay về, mấy đứa con cũng đã lớn thế này. Tiễn Nam à, đã năm năm rồi, con nên chết tâm đi, tìm một cô gái khác ổn định cuộc sống, mẹ cũng đã đợi năm năm rồi, nếu cứ đợi thêm năm năm nữa, mẹ sẽ không còn cơ hội ôm cháu nội nữa đâu.”

“Mẹ!” Chu Tiễn Nam nắm lấy tay bà, nghiêm túc nói: “Có một chuyện con nhất định phải nói với mẹ. Năm năm qua, con thích cô ấy là chuyện của riêng con, cũng chỉ có mình con thích cô ấy.”

“Khuê Khuê cũng giống như mẹ, đã thuyết phục con tìm bạn gái mới, thậm chí luôn cố gắng cắt đứt mối quan hệ với con, con biết cô ấy không muốn trì hoãn con. Ít nhất cho đến nay, cô ấy là người con gái mà con yêu, vì vậy con hy vọng mẹ đừng trách cô ấy, đừng giận cô ấy, cũng đừng phàn nàn gì về cô ấy.”

“Cô ấy không hề trì hoãn con. Từ đầu đến cuối đều là con nếm mật nằm gai, cam tâm tình nguyện.”

Mộc Uyển đau khổ gật đầu: “Được rồi, mẹ biết rồi, con bảo vệ cô gái đó từng ly từng tí như vậy, mẹ làm sao có thể đắc tội với người con thích cơ chứ.”

“Mẹ chỉ đau lòng vì duyên phận giữa hai đứa quá mong manh.”

Chu Tiễn Nam không nói gì nữa, giữa bọn họ quả thực không có duyên phận.

Thực sự, anh đã tự hỏi mình vô số lần, nếu anh gặp Nam Khuê trước, có phải mọi thứ sẽ khác đi chăng!?

Thật không may, trên thế giới này vốn không tồn tại hai chữ “nếu như”.

Vì vậy, bây giờ anh chỉ có thể chúc phúc cho cô.

Nhìn thấy cô hạnh phúc, anh cũng sẽ ổn thôi.

Kể từ lúc Lục Kiến Thành nhắc đến việc sinh em gái, cả hai người bản nhỏ Niệm Khanh và Tư Mặc đều ghi nhớ trong lòng.

Lúc đi tắm, hai cậu bé cứ liên tục kéo lấy anh và hỏi: “Cha, cha có thể tăng tốc hơn một chút không? Cha chậm quá đi, chậm như một con sên vậy. Cha cứ thế này thì đến bao giờ tụi con mới được gặp em gái đây?”

“Đúng vậy nha, chúng con không thể chờ đợi nữa đâu.”

Vì hai bạn nhỏ này cứ gấp gáp mãi, thế là vào buổi tối Lục Kiến Thành liền cố ý kéo Nam Khuê vào phòng tắm.

Không gian ở đây rộng rãi, hiệu quả cách âm lại vô cùng tốt, tuyệt đối không quấy rầy đến hai đứa nhỏ.

Dù đã bị trêu chọc đến mức không nhịn được nữa, nhưng tới thời khắc mấu chốt, Nam Khuê vẫn không quên nhắc nhở anh: “Ông xã, anh mau đeo bao cao su vào đi.”

Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào Nam Khuê, đôi mắt đen đặc biệt sâu thẳm, anh thở hổn hển, giọng nói có chút khó khăn: “Khuê Khuê, anh muốn một đứa con gái, có được không em?”

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu đối với Nam Khuê.

Cả người giống như bị sét đánh trúng, trong lòng đột nhiên nổ tung.

Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy Lục Kiến Thành ra, sau đó túm lấy tóc mình lại: “Em xin lỗi ông xã.”

Nam Khuê lấy tay che hai má lại, mới nói được nửa lời, cô đã nghẹn ngào.

Trong phút chốc, một vài ký ức đau buồn như thủy triều dâng ùn ùn tràn về trong tâm trí cô.

Nhận thấy cô có gì đó không ổn, Lục Kiến Thành lập tức mặc quần áo cho cô, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng: “Em làm sao vậy? Nếu có chuyện gì có thể nói cho anh biết, được không?”

Nam Khuê chỉ tiếp tục lắc đầu mà không nói lời nào.

“Khuê Khuê.”

“Bà xã.”

Nhưng mặc cho Lục Kiến Thành năn nỉ thế nào, Nam Khuê vẫn che má và im lặng.

Cuối cùng, anh chỉ có thể xoay người cô lại, dùng sức rút hai tay cô ra.

Khi anh kéo hai tay Nam Khuê ra, trên mặt cô đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt trong veo còn đang ngấn nước, hai mắt đều đỏ au và sưng lên.

Có thể thấy vừa nãy cô đã khóc lóc thương tâm thế nào.

“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em phải nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?” Lục Kiến Thành lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành.

Sau đó Nam Khuê nghẹn ngào nói: “Ông xã à, em chỉ quá sợ hãi mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK