Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Kiến Thành, em xin anh, em biết sai rồi, em cũng hối hận rồi."  

 

"Anh tha cho mẹ con em một con đường sống đi, anh nhìn mẹ em mà xem, bà ấy đã điên rồi, thậm chí bà ấy còn không biết bản thân mình là ai, em là ai bà ấy cũng không rõ."  

 

"Bà ấy là người kiêu ngạo như vậy mà ban nãy còn sợ đến mức tè ra quần.''  

 

''Em cầu xin anh thương cho mẹ con em, tha cho chúng em đi.''  

 

Chu Hiểu Tinh quỳ trên mặt đất.  

 

Trên mặt cô ta đã đầy nước mắt.  

 

Nhìn qua vô cùng đáng thương.  

 

Nhưng đáng tiếc người đàn ông trước mặt cô ta đã sớm không phải là "Cố Mạc Hàn'' ngày trước.  

 

Anh là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành của Nam Khuê.  

 

Cho nên anh sẽ không còn bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này lừa gạt, càng sẽ không cảm thấy áy náy hay tự trách.  

 

"Cô cầu xin nhầm người rồi." Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nói.  

 

''Huống hồ mẹ cô có ý định làm người khác bị thương là sự thật, tôi cũng hết cách, cô có cầu tôi cũng vô dụng.''  

 

Chu Hiểu Tinh như có thể nghe rõ được tiếng trái tim mình vỡ vụn.  

 

Rõ ràng cô ta đã quỳ xuống, đã từ bỏ tất cả lòng tự trọng và kiêu ngạo của mình, từ bỏ tất cả để cầu xin anh.  

 

Nhưng anh lại không muốn buông tha cho mẹ con cô ta.  

 

Xem ra cô ta đã sai rồi, anh thật sự không phải là "Cố Mạc Hàn''.  

 

"Lục Kiến Thành, anh Lục, tôi vô cùng nghiêm túc trịnh trọng gọi tên anh, cầu xin anh cho mẹ con chúng tôi một con đường sống."  

 

Nói xong Chu Hiểu Tinh khúm núm, trực tiếp quỳ xuống đập đầu.  

 

Tiếp đó là cái thứ hai, cái thứ ba...  

 

Nhưng Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc.  

 

Anh đã sớm không còn là Cố Mạc Hàn.  

 

Anh cũng sẽ không bị dạng kĩ thuật diễn vụng về này đùa bỡn xoay vòng.  

 

Đây là tất cả những gì mà mẹ con cô ta xứng đáng được nhận, gieo gió gặt bão.  

 

Sau đó máu tươi chảy ra từ trán cô ta.  

 

Từng giọt máu một nhỏ xuống sàn nhà.  

 

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn đứng yên, từ đầu đến cuối anh đều vô cùng thờ ơ.  

 

"Tôi đã nói rồi, tôi không cứu được mấy người, cô có đập thêm mấy lần nữa cũng vô dụng."  

 

''Không phải tôi không cho hai người con đường sống, mà là chính hai người tự triệt đi đường sống của mình.''  

 

Chu Hiểu Tinh cắn môi, nước mắt rơi xuống.  

 

"Thật xin lỗi anh Lục, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi."  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK