Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bởi vì em trai bị bệnh, nên cô luôn dẫn hai con bôn ba ở khắp các bệnh viện trong năm năm nay chỉ để tìm người hiến tim phù hợp.  

 

Nhưng, muốn tìm một trái tim phù hợp, nói thì dễ mà làm mới khó .  

 

Năm năm qua, cô ôm hi vọng hết lần này đến lần khác, những cũng thất vọng hết lần này đến lần khác.  

 

Sau đó, hết lần này đến lần khác tự khỏi.  

 

Nói cho mình hết lần này đến lần khác rằng cô không được gục ngã.  

 

Nếu cô gục ngã, thì các con sẽ thế nào?  

 

Còn anh.  

 

Ba chữ “Lục Kiến Thành” này đã trở thành bí mật giấu kín trong lòng cô, và là nỗi đau mà cả đời cô không thể chịu nổi.  

 

Chỉ có đêm khuya vắng lặng, hai con đều đã ngủ say, khi suy sụp đến cùng cực thì cô mới lật album ảnh trong điện thoại ra.  

 

Nhìn vào album ảnh, nhìn vào ảnh của anh, liên tục rơi nước mắt, và gọi tên anh hết lần này đến lần khác.  

 

Nhưng, anh đã kết hôn từ lâu, có một người vợ dịu dàng xinh đẹp, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.  

 

Cái chết giả của cô, đã khiến anh đau lòng tuyệt vọng, khiến anh đau đến mức không muốn sống.  

 

Cô đã phụ anh.  

 

Mà khi đó, rốt cuộc anh đã thoát ra khỏi mây mù, thoát ra khỏi đau khổ, vừa có được hạnh phúc thuộc về mình, làm sao cô nỡ nhẫn tâm quấy rầy?  

 

Cô vẫn nhớ khi nhìn thấy “Giấy đăng ký kết hôn” anh đăng lên Weibo, cô đã nhốt mình trong phòng tắm và òa khóc.  

 

Sợ các con nghe thấy và sợ hãi trước tiếng khóc của mẹ, cô đã mở nước trong phòng tắm và òa khóc nức nở dưới sự che giấu của tiếng nước.  

 

Đau xé ruột gan, cũng chỉ như thế này mà thôi.  

 

Ngày hôm đó, cô đã khóc gần như cả đêm.  

 

Hôm sau, hai mắt sưng vù như quả hạch đào, và vẫn khiến cho hai em bé sợ hãi.  

 

Cũng là sau ngày hôm đó, cô hạ quyết tâm, nhất định phải chăm sóc các con thật tốt.   

 

Và cũng hạ quyết tâm, phải nói lời tạm biệt thật sự với quá khứ.  

 

“Kiến Thành, không quấy rầy là sự dịu dàng cuối cùng của em.”  

 

“Thấy anh vẫn có thể sống hạnh phúc khi không có em, thì em yên tâm rồi. Anh cũng yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho mình và các con.”  

 

“Có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau, đến lúc ấy tóc em đã bạc phơ và anh đã rụng hết răng. Tóm lại, anh phải sống thật tốt nhé.”  

 

Ngày hôm đó, cô nhìn vào gương, hết lần này đến lần khác, khẽ thì thầm.  

 

Giống như nói cho anh nghe, cũng giống như nói cho chính mình nghe.  

 

Bây giờ gặp lại, là điều hoàn toàn bất ngờ đối với Nam Khuê.  

 

Có thể gặp anh một lần thì cô đã rất vui, rất thỏa mãn rồi.  

 

Cho nên, dù cho anh có hận cô, cô cũng có thể chịu đựng.  

 

Nhưng Lục Kiến Thành lại dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cô: “Khuê Khuê, trước khi đến gặp em, anh cũng cho rằng mình sẽ hận, sẽ oán trách, nhưng mà bây giờ, khi anh gặp em, ôm em, nghe giọng nói của em thì anh lại phát hiện ra rằng trái tim mình đã không còn oán giận nữa rồi.”  



“Khuê Khuê, anh yêu em, cho dù có muôn vàn oán giận thì cũng không thể ngăn cản được tình yêu tràn đầy này.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK