Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiểu Niệm Khanh vừa nghe thì liền vội vã nói: “Buổi tối còn phải đi làm, vậy mẹ quá vất vả rồi, hơn nữa con và anh trai cũng không thể gặp mẹ ngay khi tan học, mẹ cũng không thể đưa đón chúng con đi nhà trẻ rồi, mẹ đừng đi làm nữa, ở cùng chúng con như trước đây có được không?”  

 

“Có thể để cha đi kiếm tiền mà!”  

 

Thứ mà trẻ con cần vẫn luôn đơn giản như thế -- Cần ở bên cạnh.  

 

Nam Khuê xoa đầu hai cậu bé, rồi nghiêm túc giải thích: “Mẹ đi làm cũng không hoàn toàn vì để kiếm tiền, mà là vì mẹ thích đi làm thôi, làm bác sĩ chữa bệnh cứu người, không chỉ là mơ ước của mẹ mà còn là mơ ước của bà ngoại nữa, thế nên mẹ không thể từ bỏ được.”  

 

“Điều này cũng như việc bây giờ Tư Mặc và Niệm Khanh phải đến nhà trẻ, sau này lớn lên rồi còn phải học tiểu học, học cấp hai, cấp ba....vậy đấy, mẹ đi làm cũng chính là đang đi học đấy.”  

 

Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng sau khi nghe Nam Khuê giải thích xong, hai bạn nhỏ vẫn rất rộng lượng.  

 

“Vâng ạ, vậy chúng con sẽ ủng hộ mẹ đi làm ạ.”  

 

Đến phòng khách, bác gái Chu đã dọn sẵn bữa tối rồi.  

 

Nhìn thấy Nam Khuê, bác liền cười tươi rồi nói: “Thiếu phu nhân đã về rồi, thiếu gia vừa mới trở về đã hỏi là cô đã về chưa đấy!”  

 

“Kiến Thành về rồi ạ?” Nam Khuê rất bất ngờ.  

 

Nếu như Kiến Thành ở đây thì chắc đã vội vã cùng hai con chạy ra để gặp cô rồi chứ.  

 

Sao lại yên tĩnh ngồi trong nhà vậy.  

 

“Anh ấy ở đâu ạ? Trong thư phòng sao?”  

 

“Vâng, nhưng ngoài cậu chủ ra....”  

 

Bác gái Chu còn chưa nói xong, Nam Khuê đã đi nhanh lên lầu rồi.  

 

Cô đi thẳng đến thư phòng, gõ cửa.  

 

“Kiến Thành....” Nam Khuê hét gọi.  

 

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra.  

 

Nhưng, Lục Kiến Thành không bảo cô vào trong, ngược lại anh còn từ thư phòng đi ra ngoài, sau đó đóng cửa thư phòng lại.  

 

“Bác gái Chu đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, chúng ta nhanh xuống ăn cơm thôi!”  

 

Nói xong, Nam Khuê liền đi xuống dưới, nhưng Lục Kiến Thành lại giữ cô lại: “Khuê Khuê, chờ đã, anh có một chuyện muốn nói với em.”  

 

“Chuyện gì?”  

 

Lục Kiến Thành mấp máy môi cả buổi trời cũng không nói ra lời.  

 

Nam Khuê liền cảm thấy nghi ngờ: “Sao thế? Chuyện gì có vẻ thần bí vậy? Hơn nữa giữa chúng ta còn có chuyện gì không tiện nói ra nữa sao?”  

 

“Vậy anh nói rồi em không được tức giận nhé.”  

 

“Ừm, anh nói đi!”  

 

Liếc nhìn căn phòng khóa chặt, Lục Kiến Thành mở lời: “Hoắc Ti Yến, cậu ấy....”  

 

Nào ngờ, Lục Kiến Thành còn chưa nói xong, chỉ vừa mới nói ra một cái tên thôi Nam Khuê đã lập tức nổi gai ốc khắp người, tức giận tím người: “Đừng nhắc đi anh ta.”  

 

“Em biết anh và anh ta là bạn bè tình nghĩa mười mấy năm rồi, giao tình giữa hai người như thế nào em không quan tâm, cũng sẽ không can dự vào, nhưng em chỉ có một điều kiện, đừng nhắc tới anh ta trước mặt em. Cho dù chỉ là tên thôi em cũng không muốn nghe.”  

 

Nói xong, Nam Khuê tức giận hồng hộc.  

 

Nhưng rất nhanh, cô đã nghĩ ra điều gì đó.  

 

Khi anh mắt cô liếc qua cánh cửa căn phòng đang đóng kín kia, Nam Khuê liền duỗi tay ra, toàn thân kiềm không được mà run lên: “Vậy ý của anh là, bây giờ anh ta đang ở trong thư phòng?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK