Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh thất thần ngã xuống đất, bên cạnh vẫn là mùi máu tanh nồng, vì mùi máu quá nồng đã khiến cho lồng ngực anh càng quặn thắt dữ dội, anh nôn một cách điên loạn.  

 

Khi đưa tay ra nhìn, cả hai tay anh toàn là máu tươi.  

 

Cả người anh gần như bị ngâm trong vũng máu.  

 

Tất cả những gì có thể nhìn thấy đều là máu.  

 

Chiếc ô tô gây tai nạn đang đậu phía trước, đầu xe bị vỡ cũng bê bết máu.  

 

Nhiều máu như vậy, rốt cuộc Khuê Khuê đã chảy bao nhiêu máu?  

 

Lúc bị ô tô đâm vào, cô đã chịu bao nhiêu đau đớn?  

 

Cố Mạc Hàn bây giờ còn có ý định tự sát.  

 

Đều là lỗi của anh, tất cả mọi việc đều do anh mà ra.  

 

Trong tâm trí anh, bỗng nhiên khuôn mặt của Nam Khuê lóe lên giống như thước phim.  

 

Lúc cô mỉm cười, dễ thương, duyên dáng, giận dữ và quyến rũ.  

 

Lúc này, trong tâm trí anh mọi cảnh tượng về cô đều trở nên rõ ràng và sống động hơn.  

 

Nhưng chẳng mấy chốc, những lời bàn tán của những người xung quanh lọt vào tai anh: “Thương quá, cô ấy còn là một bà bầu!”  

 

“Thật đáng thương, chắc là cả hai mẹ con đều không qua khỏi.”  

 

“Mọi người có trông thấy khuôn mặt của cô ấy không, bê bết máu, hoàn toàn không thể nhìn ra nữa.”  

 

Nghe những âm thanh ồn ào này.  

 

Đột nhiên, đầu Cố Mạc Hàn lại đau dữ dội.  

 

Trong chốc lát, trong đầu anh xuất hiện một cơn đau điên cuồng.  

 

Cơn đau đó rất khủng khiếp xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh.  

 

Giống như có một sợi dây, ra sức kéo, kéo bạt mạng.  

 

Mỗi lần như vậy, đầu anh đau muốn nứt ra, đau lăn lộn cả người.  

 

“Khuê Khuê”  

 

Anh hét tên Nam Khuê, nhưng càng hét, đầu anh càng đau.  

 

Đến cuối cùng, anh đã ngã lăn ra đất.  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

Thấy vậy, cảnh sát lập tức chạy tới: “Này anh, anh làm sao vậy?”  

 

“Này anh, mở mắt ra nói gì đi!”  

 

Trước mặt là bóng tối, Cố Mạc Hàn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.  

 

Anh vừa mơ một giấc mơ.  

 

Trong giấc mơ, có một cô gái mặc chiếc váy cưới màu đỏ, cô ấy mỉm cười dịu dàng, giống như một tiểu yêu tinh, chạy tới bên anh.  

 

Vừa nắm tay anh, vừa gọi anh một cách âu yếm: “Kiến Thành, em mặc bộ váy cưới này nhìn có đẹp không?”  

 

“Kiến Thành, lễ phục của anh đâu, mau mặc cho em xem đi.”  

 

“Kiến Thành”  

 

“Ông xã”  

 

Đúng vậy, anh đã nghe rất rõ.  

 

Anh cũng nhớ lại rồi, tên của anh là Lục Kiến Thành.  

 

Anh là chồng của Nam Khuê, Nam Khuê là vợ của anh, họ đúng là một cặp vợ chồng.  

 

Anh cũng thấy rất rõ ràng, người con gái mặc váy cưới đó không phải ai khác mà chính là Nam Khuê.  

 

Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt thoáng qua.  

 

Trong những giấc mơ từng xuất hiện vô số lần, người con gái mặc váy cưới màu trắng, đầu trùm khăn voan, dáng người mảnh khảnh, khiến người khác thương nhớ cuối cùng cũng quay người lại.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK