Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chẳng mấy chốc, không chỉ máu mà cả băng gạc và bông gòn dùng để cầm máu cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.  

 

Cảnh tượng thật đáng sợ, nhưng cô không khóc.  

 

Cô chỉ run rẩy, cố gắng hết sức an ủi bản thân: "Nam Khuê, mày phải mạnh mẽ lên, chỉ cần mày mạnh mẽ thì con mày mới không sao."  

 

"Con yêu, con cũng phải cố gắng hết sức. Mẹ tin mẹ con mình sẽ vượt qua được."  

 

Cô nắm chặt tay, điên cuồng động viên, khích lệ bản thân.  

 

Bên trên đã được treo một túi máu..  

 

Cô ngẩng đầu lên, thấy rõ máu từng chút từng chút chảy vào trong cơ thể mình, nhưng dù vậy vẫn không so là gì với lượng máu chảy ra dưới thân.  

 

Mệt quá, mệt quá.  

 

Cô buồn ngủ quá.  

 

Sức lực của cơ thể cô đang dần dần bị rút cạn. Cô vẫn luôn liều mình chống đỡ, nhưng giờ phút này cô mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào.  

 

"Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con."  

 

Sau khi lẩm bẩm những lời này, những giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ khóe mắt Nam Khuê.  

 

Không thể chống đỡ được nữa, cô nhắm mắt lại và chìm vào bóng tối vô tận.  

 

Cô không nhớ mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì toàn thân đã không còn chút sức lực nào.  

 

Phòng bệnh rất lớn, bên trong có đầy đủ máy móc tân tiến, nhưng Nam Khuê lại thấy quá trống trải, không có chút hơi ấm con người nào.  

 

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngọn đèn thủy tinh.  

 

Vì là ban đêm nên ngọn đèn thủy tinh đang phát ra ánh sáng trắng.  

 

Nam Khuê nhìn nhìn, bỗng nhiên lẩm bẩm ra tiếng: "Ánh sáng này thật chói mắt! Nó chói như ánh sáng trong phòng cấp cứu."  

 

Rõ ràng đang nói chuyện, nhưng đôi mắt của cô không biết đang nhìn vào đâu, giống như không có linh hồn, mất hết tinh thần.  

 

"Nếu em không thích, tôi sẽ tìm người đổi cái khác."  

 

Nghe thấy có giọng nói, Nam Khuê quay đầu lại.  

 

Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc của Chu Tiễn Nam, khóe miệng cô khẽ nhếch, cố gắng nở nụ cười: "Không sao, tôi thuận miệng nói thôi."  

 

"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, cũng cảm ơn anh đã cứu tôi, thật ngại quá, lần nào cũng là anh giúp tôi."  

 

Chu Tiễn Nam bước tới, giúp cô vén mái tóc rối bù ra sau tai, trầm giọng nói: "Vậy thì mau khỏe lại đi, tôi còn chờ em mời cà phê đấy. Cà phê lần trước rất ngon, tôi uống một lần mà vẫn nhớ đến bây giờ."  

 

Nghe vậy, đôi mắt không gợn sóng của Nam Khuê bỗng lóe lên một cái, nhưng ngay sau đó lại mất đi.  

 

Khỏe lại sao?  

 

Cô còn có thể khỏe lại sao?  

 

Hy vọng của cô, sức mạnh của cô, phần quan trọng nhất của cuộc đời cô không còn nữa, sao cô có thể khỏe lên đây.  

 

Mặc dù, cô không hỏi Chu Tiễn Nam rằng bác sĩ có cứu được đứa bé hay không.  

 

Nhưng dường như mọi thứ đã được định sẵn, từ lúc tỉnh dậy, khi hai tay sờ lên bụng, cô đã cảm thấy đứa bé không còn nữa, cô đã không giữ được đứa bé.  

 

Mặc dù cô cố gắng như vậy, tốn rất nhiều tinh lực nhưng tất cả đều vô dụng, đứa bé đã đi rồi.  

 

Đứa bé không ở lại, đứa bé không cần cô nữa.  

 

Cô muốn khóc, nhưng lại liều mình nhịn lại.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK