Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh đã kết hôn rồi, anh đã có vợ, hoặc cũng có thể là anh đã có con của riêng mình.  

 

Vì thế, cho dù anh là cha của các con, thì anh cũng chẳng có cách nào để sống với chúng ta được.  

 

Thế mà hai đứa nhỏ vừa mới vui vẻ được một chút, thì chúng lại tràn đầy chờ mong.  

 

Làm sao mà cô có thể nhẫn tâm chính miệng nói ra sự thật tàn nhẫn này khiến cho chúng buồn và đau lòng đây?  

 

Chí ít có thể làm cho chúng hạnh phúc và mong đợi trong một lát cũng tốt mà!  

 

Cho nên Nam Khuê chỉ có thể yên lặng giấu kín mọi chuyện, cô chẳng nói gì cho hai đứa nhỏ.  

 

Lúc này, Niệm Khanh cũng đi theo Tư Mặc, cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho Nam Khuê.  

 

Niệm Khanh vừa lau, vừa nhẹ nhàng thổi: “Mẹ đừng khóc nữa nha, con và anh trai đều có ba rồi, sau này chúng con cũng sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất đấy.”  

 

“Mẹ ơi, ba có ở ngoài không? Con muốn gặp ba ngay bây giờ được không mẹ?”  

 

Tiểu Niệm Khanh chớp mắt và nhìn Nam Khuê với ánh mắt đầy mong đợi.  

 

Đôi mắt đó là khao khát chờ mong đến như vậy, thì làm sao mà cô có thể nhẫn tâm từ chối được!  

 

“Được.” Cô gật đầu.  

 

Đồng thời, cô ôm Niệm Khanh vào trong chăn: “Mẹ đồng ý với con, lát nữa mẹ sẽ cho con gặp ba.”  

 

“Nhưng mà con cũng phải đồng ý với mẹ, sau khi ngủ trưa dậy con mới có thể gặp ba nha, mỗi ngày con phải ngủ trưa hai tiếng, hôm nay con chỉ mới ngủ có được nửa tiếng thôi đấy, nên giờ con ngủ thêm chút đi có được không?”  

 

Cậu bé Niệm Khanh nhanh chóng đồng ý thỏa thuận của mẹ.  

 

Cậu duỗi tay nhỏ bé ngoắc tay với Nam Khuê, với vẻ mặt đầy chờ mong, sau đó nở nụ cười hô lên: “Được rồi mẹ ơi, cái ngoắc tay này một trăm năm cũng không được thay đổi nha, con đã đồng ý với mẹ rồi, bây giờ con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ đây.”  

 

Vừa mới nói xong, Niệm Khanh liền chui vào chăn nhắm mắt lại.  

 

Cậu bé Tư Mặc cũng nằm xuống bên cạnh, đồng thời cũng nhìn về Nam Khuê: “Mẹ ơi, mẹ mau ra ngoài nói chuyện phiếm với ba đi, con ở đây chăm sóc cho em là được rồi, mẹ ơi, mẹ cố lên nha!”  

 

Vừa nói xong, cậu bé Tư Mặc liền làm một động tác cố lên.  

 

Đồng thời, cậu làm bộ dáng của ông cụ non vươn tay nhẹ nhàng vỗ cậu bé Niệm Khanh.  

 

Nam Khuê không đi ra ngoài liền, vì làm sao mà cô có thể yên tâm đây!  

 

Cho đến khi hai đứa trẻ hít thở đều và ngủ thiếp đi, cô mới đi ra ngoài.  

 

Một lúc sau, cô cũng tỉnh táo lên nhiều.  

 

Thật may là lúc nãy Niệm Khanh khóc đã làm cô thức tỉnh, bằng không thì suýt chút nữa, cô đã làm ra chuyện sai trái rồi.  

 

Cho dù trong lòng có nghĩ lại đi chăng nữa, thì cô cũng không nên làm như vậy.  

 

Dù sao bây giờ, thì Lục Kiến Thành đã có gia đình rồi, cô không thể trở thành “kẻ thứ ba” của người mà mình từng ghét nhất và cô cũng không thể dựa vào tình cảm trước đây mà trắng trợn làm tổn thương một người phụ nữ khác được.  

 

Tuy nhiên, khi cô vừa đi đến đại sảnh.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK