Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cho nên theo thời gian, ta đã quên mất rất nhiều.” Trương Vô Kỵ nói, nhìn thấy hắn, nàng trở nên rất thấp, thấp thành cát bụi. Nhưng trong lòng nàng vui mừng, hoa nở từ bụi trần. Khi Nanxi đọc câu này lần đầu tiên, cô đã bật khóc và làm ướt khăn gối. Bởi vì đó chỉ là những gì cô ấy đã viết.  

 

"Cho nên dần dà, em đã quên mất nó."  

 

Trương Ái Linh nói “Gặp anh rồi em bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng em thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa…”  

 

Trương Ái Linh: Eileen Chang (1920-1995), tiểu thuyết gia người Mỹ gốc Hoa nổi tiếng  

 

Lần đầu tiên Nam Khuê đọc câu này thì đã khóc ướt cả gối.  

 

Chỉ vì đơn giản như viết về cô.  

 

Sau khi yêu anh, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.  

 

Ngay cả khi kết hôn với anh, trở thành vợ của anh, cô cũng chưa bao giờ dám yêu cầu anh nhiều.  

 

Những gì cô muốn, chỉ là muốn vùng một người hiểu nhau, bình yên đến già.  

 

Về phần tình yêu, lúc đó cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời.  

 

"Đồ ngốc." Lục Kiến Thành ôm mặt cô, vẻ mặt đau lòng: "Trong lòng anh, em xứng đáng với tất cả những thứ tốt đẹp nhất.”  

 

Anh chỉ vào pháo hoa trên bầu trời, đôi mắt trong veo và cảm động: "Không chỉ pháo hoa năm nay, năm sau, năm sau nữa, mỗi năm sau này, anh đều sẽ dành tặng cho em một màn pháo hoa thật đẹp."  

 

Lần này Nam Khuê thật sự rất kinh ngạc.  

 

Cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn từng pháo hoa nở trên đỉnh đầu: "Nói như vậy, thật sự cái này là dành cho em sao?”  

 

"Cô gái may mắn mà em vừa hâm mộ không phải là ai khác, mà chính là em?"  

 

Cho đến bây giờ, cô cảm thấy mình vẫn còn đắm chìm trong niềm vui bất ngờ to lớn này, vẫn chưa trở lại bình thường.  

 

Có lẽ vì đã thất vọng quá nhiều lần.  

 

Lần này niềm vui bất ngờ làm cho cô phát khóc.  

 

"Đúng, em chính là cô gái may mắn kia."  

 

Anh đưa tay ra, dịu dàng lau từng giọt nước mắt trên mặt cô: "Khuê Khuê, trước kia là anh không biết trân trọng, nhưng từ lúc anh yêu em, em chính là bảo bối trong lòng anh.”  

 

"Thật sao?"  

 

"Ừm, có một không hai của anh." Lục Kiến gật đầu chắc chắn.  

 

Tại thời điểm này, một tiếng nổ lớn cuối cùng nổ tung trên bầu trời.  

 

Dưới ánh sáng rực rỡ của bầu trời, vô số pháo hoa phóng lên, và sau đó nở ra thành một hàng chữ đầy màu sắc: Khuê Khuê, anh yêu em.  

 

Nam Khuê che miệng, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.  

 

Nước mắt, rơi lã chã.  

 

Dừng thế nào cũng không dừng lại được.  

 

Là anh.  

 

Nó thực sự là một bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho cô.  

 

"Cám ơn anh, Kiến Thành."  

 

Xoay người, Nam Khuê ôm chặt lấy Lục Kiến Thành, trong lòng hết sức thoả mãn.  

 

Giờ phút này, trái tim cô thật sự rất ấm áp.  

 

Lúc buông ra, nghĩ đến dáng vẻ của mình lúc này, Nam Khuê cực kỳ ảo não: "Đều do anh, không để em trang điểm, làm hại bây giờ em nhất định rất xấu xí.”  

 

"Nếu không em nhất định sẽ trang điểm thật xinh đẹp, nghiêm túc xem toàn bộ màn pháo hoa."  

 

"Không sao." Lục Kiến Thành cười trả lời: "Sau này vẫn còn cơ hội.”  

 

Lúc này Nam Khuê mới cảm thấy ngực thoải mái một chút.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK