Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy có phải có nghĩa là anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ và bình an trở về rồi.

“Anh đã về rồi à?” Nam Khuê hỏi.

Chu Tiễn Nam lập tức gõ lại: “Đúng vậy, vừa mới về.”

“Thật tốt, hoan nghênh anh bình an trở về.”

“Bên cạnh cô có người à?” Chu Tiễn Nam lại hỏi, từ giọng nói của cô có thể thấy cô đã khá say, cho nên anh rất lo lắng.

“Người sao?”

Nam Khuê nhìn quanh một vòng rồi ngơ ngác trả lời: “Có chứ, ở đây rất đông người, chỗ nào cũng có người, nhưng họ đều đang nhảy, đang quẩy, tôi không muốn đi, nên đã ngồi ở đây uống đồ uống một mình”.

Đồ uống sao?

Khả năng nhận biết của Chu Tiễn Nam rất nhạy bén, trong quán bar có rất nhiều loại rượu được đặt tên theo đồ uống, tuy mùi vị rất giống đồ uống nhưng lại có tác dụng chậm, các cô gái rất dễ trúng chiêu.

Bây giờ xem ra cô đã say rồi, hơn nữa còn rất say.

“Em đang ở đâu?”

“Tôi à?” Nam Khuê nhìn quanh quán một hồi sau đó mới đọc ra tên quán: “Tôi đang ở quán bar **.”

“Được rồi, em chờ tôi ở đó, đừng chạy lung tung, tôi tới tìm em.”

Nói xong, Chu Tiễn Nam lập tức nói với Đỗ Bằng: “Tới quán bar **.”

“Đại ca, anh định tìm cô ấy à?”

“Cậu đoán xem?” Chu Tiễn Nam hỏi ngược lại.

Đỗ Bằng: “…”

Cậu có vẻ như đã hỏi thừa rồi.

Đặt điện thoại xuống, Nam Khuê nằm gục lên bàn, cô say đến mức choáng váng, cả người đều mềm oặt.

Đừng nói là đi, cô cảm giác mình còn không bò được nữa.

Không chỉ vậy, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, mờ mờ ảo ảo, tất cả đều quay cuồng.

Đúng lúc này, cô mơ hồ cảm nhận được có vài người đàn ông đi về phía mình.

Trong lòng Nam Khuê có một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, người đàn ông đi tới, nhiệt tình nói: “Em gái, một mình à, em say rồi, để mấy anh đưa em về nào.”

“Không cần, tôi có thể tự về.”

Nhưng mấy tên đàn ông kia đã kìm không được, một người bắt lấy tay cô, một người nhấc vai cô, đem Nam Khuê túm lên.

Mặc dù Nam Khuê rất say nhưng vẫn có thể phân biệt được.

Cô vươn tay đẩy bọn họ ra: “Tránh ra, mấy người tránh ra.”

“Em gái, em rất xinh đẹp đấy, đừng ngại ngùng nữa!” Móng heo của tên kia lại dừng trên người cô.

Nam Khuê vừa giãy giụa vừa khóc: “Đừng, mấy người đừng chạm vào tôi.”

“Tránh ra.”

Nhưng mà, vất vả lắm mấy người kia mới săn được một con mồi thì làm sao có thể buông tha cho được.

Thấy không có người quan tâm, mấy tên kia càng thêm liều lĩnh, dường như muốn kéo Nam Khuê ra ngoài ngay lập tức.

Bị bọn họ lôi kéo, Nam Khuê cũng tỉnh táo ra một chút, cô biết thế nào cũng không thể để mấy tên này lôi đi được, nếu không cô liền xong đời.

“Cút đi, cút đi…”

“Tất cả mấy người cút hết cho tôi.”

Nam Khuê đẩy bọn họ ra, muốn chạy đi.

Nhưng mà cô quá say, mới chạy được hai bước chân đã mềm nhũn, lảo đảo ngã thẳng trên mặt đất.

Nền đất rất cứng.

Trong nháy mắt cô đập mặt vào nền đá hoa, cô cảm thấy rất đau, đau xuyên tim.

Nhìn thấy cô ngã, mấy tên kia lại tiến đến, nụ cười của chúng khiến Nam Khuê không rét mà run.

Cô ôm lấy mình, liên tục lùi về sau.

Lùi một bước, lại lùi một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK