Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 ''Một trăm vạn, con rể tốt, thật sự không thể ít hơn nữa, con cũng phải để cha sống nữa chứ.''  

 

Nói rồi Đỗ Quốc Khôn bắt đầu khóc rống lên.  

 

Lục Kiến Thành không để ý đến ông ta.  

 

Ông ta trực tiếp quỳ xuống, vừa dập đầu vừa cầu xin: ''Con rể tốt của cha, con giúp cha đi, cha không cần gì nhiều hơn một trăm vạn đâu, được không?''  

 

"Xin con thương cha đi."  

 

Lục Kiến Thành không muốn tiếp tục nói nhảm với ông ta, anh trực tiếp ném tấm thẻ ngân hàng kia xuống trước mặt Đỗ Quốc Khôn.  

 

''Ba ngàn tệ, không thể nhiều hơn, nếu như ông không muốn thì ngay cả ba ngàn này cũng không còn đâu.''  

 

Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì lập tức sợ hãi mà vội vàng nhặt thẻ ngân hàng lên: ''Muốn, cha muốn.''  

 

"Cút.''  

 

Lúc Nam Khuê nhìn thấy ảnh chụp thì vô cùng kích động gật đầu: ''Đúng, người trong hình chính là mẹ em.''  

 

"Mặc dù mờ nhưng em sẽ không nhìn nhầm. Người bên cạnh thật sự là cha em sao?''  

 

Lục Kiến Thành nói hết những lời của Đỗ Quốc Khôn cho Nam Khuê nghe.  

 

Nam Khuê mở cuốn nhật kí ra, nội dung bên trong quả thật rất đơn giản.  

 

"Anh vẫn khỏe chứ? Em rất nhớ anh.''  

 

''Hôm nay em đã đi kiểm tra, bác sĩ nói em bé rất khỏe, anh yên tâm.''  

 

''Nói nhỏ cho anh biết chuyện này, bé con chính là con gái, không phải mẹ vẫn luôn muốn có con gái sao, nếu như anh biết em mang thai chắc chắn sẽ rất vui đúng không?''  

 

''Nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm những chuyện mạo hiểm.''  

 

"Họ nói anh đã đi rồi, không phải là đi một lúc, mà là vĩnh viễn rời đi, nhưng em không tin, anh nhất định không nỡ mà, đúng không? Anh biết không? Chúng ta có một bé gái rất đáng yêu, con bé tên Khuê Khuê, anh còn chưa gặp con bé mà, sao anh có thể rời đi được chứ?''  

 

''Bọn họ cử hành tang lễ cho anh, em lén đi xem, nhưng em không tin.''  

 

"Anh vẫn chưa chết, anh nhất định đang trốn ở đâu đó bảo vệ chúng em, đúng không?''  

 

Nội dung phần sau của nhật kí gần như là giống nhau: Em nhớ anh, em rất nhớ anh các loại.  

 

Lật đến trang cuối cùng, Nam Khuê đã kích động đến mức không nói nên lời.  

 

Lúc nhỏ cô thường xuyên thấy mẹ giấu một cái hòm.  

 

Cô hỏi mẹ, trong hòm là gì?  

 

Mẹ nói, là thứ quý giá nhất của mẹ.  

 

Sau khi mẹ qua đời, cô đã tìm cái hòm này khắp nơi trong nhà nhưng không tìm được.  

 

Nghĩ đến chuyện lúc đó Đỗ Kiến Quốc đã lấy đồ bên trong ra rồi ném cái hòm đi.  

 

''Thật tàn nhẫn, vậy mà ông ta lại giấu em nhiều năm như vậy!" Trái tim Nam Khuê vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.  

 

Lục Kiến Thành ôm vai cô an ủi: ''Đừng tức giận, anh đã dạy dỗ ông ta cho em rồi.''  

 

"Ông ta chắc chắn là lại đòi tiền anh đúng không, không phải là anh đưa cho ông ta đấy chứ?''  

 

''Ông ta muốn tám trăm vạn, em yên tâm, anh không có sở thích coi tiền là rác.''  



Lúc này Nam Khuê mới yên tâm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK