Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng không nghĩ rằng, Cố Mạc Hàn lại buông tay cô ra, sau đó bình tĩnh nói với cô: "Thật ngại quá, là tôi không đúng, đã khiến cô hiểu lầm rồi."  

 

"Tiểu thư này, tôi thực sự không có chút ấn tượng nào về những gì cô nói. Tôi nghĩ có lẽ cô đã nhận ra nhầm người rồi."  

 

"Về phần lúc nãy tôi cứu cô, chẳng qua là vì thương cảm cho một phụ nữ mang thai và đứa bé mà thôi. Tôi không hy vọng cô và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện không hay rồi lại đổ hết trách nhiệm cho vị hôn thê của tôi. Tôi cũng không có ý đồ gì khác với cô, mong cô đừng hiểu lầm."  

 

Lời nói vừa dứt, anh liền đi về phía Chu Hiểu Tinh: "Chúng ta đi thôi."  

 

"Vâng."  

 

Lần này, Nam Khuê biết rằng cô không có lý do gì để ngăn họ rời đi.  

 

Cô đã nói tất cả những gì cô muốn nói.  

 

Nhưng mà?  

 

Anh ấy căn bản không tin vào những gì cô nói.  

 

Cô phải làm sao bây giờ?  

 

"Cục cưng, con mau nói cho mẹ biết, mẹ nên làm gì bây giờ?"  

 

"Cục cưng, con cũng buồn lắm đúng không? Cha đang ở ngay trước mặt con nhưng cha lại không chịu nhận con. Mẹ xin lỗi con, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu."  

 

"Cha là của chúng ta, mẹ nhất định sẽ đem cha về với con và những người anh của con."  

 

Nhưng sau khi nói xong, Nam Khuê vẫn đau lòng muốn chết.  

 

Sắc trời vốn đã tối, cô nhìn theo bóng dáng hai người rời đi càng lúc càng xa, dần dần biến thành những chấm nhỏ, sau đó cũng không thấy đâu nữa.  

 

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, đặc biệt là cách anh bảo vệ người phụ nữ kia, trái tim Nam Khuê lại từng hồi nhói lên.  

 

Nếu không đau khổ mới là giả đấy.  

 

Làm sao cô có thể không đau khổ cho được!  

 

Cả trái tim cô đều rất đau, rất đau.  

 

Vì đang mang thai em bé nên cô không thể ngồi xổm, nếu không cô nhất định sẽ ngồi xổm và ôm đầu khóc thật lớn.  

 

Cũng may có một dãy ghế dài bên cạnh, Nam Khuê bước tới và ngồi lên đó.  

 

Gió biển ngày càng lạnh, nhiệt độ môi trường cũng ngày càng giảm.  

 

Nhiệt độ trên người cô dần giảm xuống, hai má, bàn tay và gần như toàn bộ cánh tay cô đều lạnh ngắt.  

 

Khi Chu Tiễn Nam, Lâm Tiêu và Đông Họa chạy đến, ba người họ đều nhìn thấy Nam Khuê ngồi ngơ ngác trên ghế  

 

Cô cứ tựa vào ghế như vậy, đôi mắt nhìn về phía biển cả xa xăm.  

 

Không nói một lời nào, cứ yên tĩnh ngồi lủi thủi một mình.  

 

Nhưng vẻ ngoài trầm lặng của cô lại khiến mọi người càng thêm lo lắng và xót xa.  



"Khuê Khuê ..." Chu Tiễn Nam là người đầu tiên chạy tới. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK