Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là quá yêu, không muốn mất đi, tình nguyện không chịu thay đổi, thứ hai là căn bản không yêu, cho nên một chút cũng không quan tâm, vậy còn cậu? Cậu hi vọng Nam Khuê thuộc về khả năng nào?”

Hoắc Ti Yến nói xong, Lục Kiến Thành im lặng một lúc.

Khả năng nào sao?

Anh không hi vọng khả năng nào cả, anh thậm chí còn hi vọng cô có thể ồn ào, có thể làm loạn, cho dù là chạy đến trước mặt anh lên án, tìm anh muốn một câu trả lời thì cũng khiến anh vui vẻ hơn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại vô cùng bình tĩnh, giống như không có gì xảy ra vậy.

Hoắc Ti Yến nhìn dáng vẻ này của anh, thở dài nói: “Đừng trách trước đây tôi không nhắc cậu, Phương Thanh Liên không hợp với cậu, Nam Khuê hợp hơn cô ta nhiều.”

“Có một số việc tôi vốn không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn nói lại với cậu, nhưng nhìn cậu như vậy, tôi thấy vẫn nên để cậu biết thì hơn. Lần trước mưa to, Nam Khuê khóc cả đường đến tìm Niệm Sơ, lúc đến cả người ướt đẫm, thần bay phách lạc, giống như mất hồn vậy, vô cùng đau lòng.”

Lần mưa to trước?

Trong đầu Lục Kiến Thành nhanh chóng nhớ lại, anh nhanh chóng nhớ ra.

Là lần Thanh Liên xảy ra chuyện, lần nửa đêm anh đến bệnh viện.

Anh vẫn cho rằng lúc mình rời đi Nam Khuê không biết.

Trước khi rời đi, anh thậm chí còn nghĩ xong cách xử lí mọi chuyện, chỉ cần rạng sáng hôm sau anh trở về nằm bên cạnh cô, vậy thì có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ người ngốc nghếch chính là anh.

Nam Khuê biết, vậy mà cô lại biết hết mọi chuyện.

Có lẽ đó hôm đó cô chưa từng ngủ, anh vừa rời đi cô đã biết.

Cho nên ngày hôm sau cô mới có thể bình tĩnh như vậy, mới đau buồn nhìn anh như vậy.

Hóa ra người làm cô tổn thương là anh.

Người đã làm sai cũng là anh.

Tất cả đều do anh.

Nếu như không phải Hoắc Ti Yến nói thì có lẽ đến giờ anh cũng không biết rằng lúc trước mình đã tàn nhẫn làm cô tổn thương như thế nào.

Thương tổn như vậy không khác nào cầm dao đâm vào ngực cô, cô đã đau thế nào, khó chịu biết bao!

Bây giờ anh muốn quay về, không thể chờ được nữa mà muốn quay về ôm cô thật chặt vào lòng.

Lần này dù cô có nói gì, có từ chối anh thế nào thì anh cũng sẽ không buông ra.

Trước khi đi, khi ánh đèn sáng bừng chiếu xuống, Lục Kiến Thành thấy âu phục Hoắc Ti Yến mặc trên người thì thuận miệng hỏi một câu: “Quần áo ở đâu ra vậy?”

“Đẹp đúng không!” Hoắc Ti Yến tự hào khoe khoang.

Sau đó lại nói thêm một câu: “Niệm Sơ tặng tôi, nói chính xác hơn là Nam Khuê tặng.”

“Cái gì?”

Lục Kiến Thành xoay người lại, khó tin nhìn Hoắc Ti Yến: “Cậu nói lại lần nữa, ai tặng?”

“Vợ cậu đưa cho Niệm Sơ, Niệm Sơ đưa cho tôi, có vấn đề gì sao?” Hoắc Ti Yến nhíu mày.

Anh ta cảm thấy bản thân diễn đạt vô cùng rõ ràng mà?

“Đi đây.”

Lục Kiến Thành ném lại một câu rồi rời đi.

Lúc lên xe, anh nhanh chóng khởi động rồi nhấn ga rời đi, chiếc xe lao như bay trong màn mưa.

Về đến nhà, Lục Kiến Thành rón rén mở cửa.

Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng nhạt từ chiếc đèn trên tường.

Nam Khuê ngủ trên giường, chiếc giường đôi kiểu Pháp vừa to vừa rộng, nhưng cô chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK