Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vì vậy Nam Khuê không hỏi về biểu hiện của hai đứa trẻ, ngược lại là dì chủ động nói: “Cô Nam Khuê, cô về rồi, hai đứa nhóc này dường như cảm thấy cô không ở bên, không nghe được mùi hương của mẹ, nên đã khóc rất lâu.”  

 

Nghe nói vậy, Nam Khuê khá ngạc nhiên.  

 

Nhưng hơn thế nữa, chính là đau lòng.  

 

"Đã khóc rất lâu sao?"  

 

"Khóc hơn một tiếng đồng hồ rồi mới ngủ, cả hai đứa nhóc đều ngủ không yên, cứ thức mãi thôi."  

 

Nam Khuê càng nghe, càng cảm thấy đau lòng.  

 

"Sữa đâu? Bọn trẻ đều uống hết rồi à?"  

 

Dì lắc đầu: "Có pha sữa bột, nhưng bọn nhóc hoàn toàn không uống, thấy vậy nên cũng không bắt đầu được."  

 

"Vậy sữa tôi để trong tủ lạnh thì sao? Có làm ấm cho chúng uống không?"  

 

"Làm ấm rồi, nhưng cũng không uống."  

 

Dì vừa dứt lời, thì một cậu nhóc (em trai) bất ngờ đá chân lên, nhẹ nhàng lên tiếng.  

 

Nam Khuê lập tức chạy đến và ôm lấy cậu.  

 

Nghĩ đến đứa bé đã đói nhiều giờ mà không được bú sữa, cô liền cho con bú ngay.  

 

Cô vừa cho con ăn, vừa cực kỳ đau lòng.  

 

"Mẹ xin lỗi con, là mẹ suy nghĩ không chu đáo, mẹ đã để các con đói rồi."  

 

Nghe được giọng nói và ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể của mẹ, đứa bé chợt nở nụ cười, biểu thị tâm trạng đang rất tốt.  

 

Lúc này, một đứa bé khác đang ngủ bên cạnh cũng bất ngờ thức giấc.  

 

Có thể là song sinh nên tâm linh tương thông.  

 

Biểu hiện thức dậy của hai đứa bé quả thực giống nhau như đúc, đều đá vào bắp chân và phát ra âm thanh.  

 

“Anh trai đừng khóc, anh trai ngoan, mẹ cho em trai ăn xong rồi cho con ăn nhé?” Nam Khuê vội vàng an ủi.  

 

 

 

Cục cưng nhỏ như hiểu được lời của Nam Khuê, lập tức ngừng khóc, hai mắt mở to, ngoan ngoãn nằm trên giường, không khóc lóc cũng không làm ồn nữa.  

 

Nam Khuê nhìn em bé đang bế trên tay, rồi lại nhìn em bé đang nằm trên giường, trái tim cô như tan chảy.  

 

Thực lòng mà nói, khi bác sĩ nói đó là hai bé trai, cô vô cùng bất ngờ.   

 

Vì trong lòng cô luôn nghĩ rằng sẽ là một cặp long phụng, một trai, một gái.  

 

Như thế thì có thể trai gái song toàn rồi.  

 

Tuy nhiên, lúc biết là hai bé trai, trong lòng cô vẫn nhanh chóng đón nhận.  

 

Chúng đều là con của cô, cũng đều là phúc mà ông trời ban tặng, cô đương nhiên đều thích.  

 

Về việc đặt tên cho hai bé, vì nhà họ Lục khá chú trọng việc đặt tên, sẽ đặt tên theo giờ sinh của hai bé, vì thế cô không tự đặt trước.  

 

Nhưng bây giờ, cô muốn đợi Lục Kiến Thành tỉnh dậy, tên của các con sẽ do anh đặt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK