Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy cô ngẩn người, Trần Tranh mới cẩn thận mở miệng.  

 

Nam Khuê lúc này mới có cảm giác như bừng tỉnh trong mộng, nhìn cánh cửa trước mắt, cô mở miệng: “Tôi muốn ra bờ biển đón gió, anh đưa tôi đi được không?”  

 

Trần Tranh làm sao có thể cự tuyệt.  

 

“Được.”  

 

Vài phút sau, hai người đi đến bãi biển.  

 

Bờ biển rất mát mẻ, gió nhẹ lướt khuôn mặt của con người cũng rất thoải mái.  

 

Đi tới đi lui, bước chân của cô không tự chủ được dừng lại bên ghế dài lần trước.  

 

Cô nhớ lại lần trước chân bị trẹo cũng ở bên băng ghế dài.  

 

Cô năn nỉ anh: “Cố Mạc Hàn, chân em bị trẹo, anh có thể đưa em trở về không?”  

 

Mới đầu anh không đồng ý, rất lạnh lùng.  

 

Nhưng cuối cùng, vẫn đáp ứng.  

 

Không chỉ kiểm tra vết thương cho cô, còn kéo cô, tự mình lái xe máy đưa cô về nhà.  

 

Nhưng hôm nay, cả người và vật cũng không còn.  

 

Tất cả những điều tốt đẹp cũng chỉ là thoáng qua.  

 

Nam Khuê ngồi lên, cô nhìn về phía Trần Tranh: “Lại đây ngồi một chút đi!”   

 

Trần Tranh đột nhiên có chút luống cuống, mở miệng nói: “Thiếu phu nhân nếu mệt mỏi thì ngồi xuống ddi, tôi đứng ở bên cạnh trông chừng cô là được rồi.”  

 

“Nhưng tôi không cần anh trông chừng, cái tôi muốn chính là anh có thể cho tôi mượn bờ vai để tôi dựa vào.”  

 

Trần Tranh nghe hiểu.  

 

Anh ta đi tới ngồi trên băng ghế dài.  

 

Nam Khuê không nói gì, chỉ yên lặng dựa đầu vào.  

 

Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên cô có xúc động muốn khóc.  

 

Hoàn cảnh thật quen thuộc nhưng chỉ tiếc người bên cạnh cô không phải là anh.  

 

“Trần Tranh, anh biết không? Hôm nay tôi rất buồn. “  

 

“Lúc biết anh ấy bị mất trí nhớ, tôi cũng rất buồn, nhưng tôi luôn tự nhủ, miễn sao chỉ cần anh ấy còn sống là tốt nhất. Hơn nữa tôi có lòng tin, cho dù anh ấy mất trí nhớ, chỉ cần tôi trông chừng anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ nhớ ra.”  

 

“Cho dù không nhớ ra, tôi cũng tin anh ấy sẽ yêu tôi lần nữa.”  

 

“Người ta nói một người đã yêu thật lòng thì sẽ yêu dù bất kể bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn tin điều đó.”  

 

“Nhưng tôi sai rồi, sai lầm to, trong mắt anh ấy, trong lòng anh ấy, cũng chỉ có người vợ chưa cưới.”  

 

Cô dựa vào Trần Tranh, bình tĩnh tự thuật như vậy.  

 

Giọng điệu bình thản hầu như không có nhấn mạnh.  

 

Nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta đau lòng đến tận xương tủy.  

 

Môi Trần Tranh mấp máy vài lần, nhưng cũng không tìm được một câu thích hợp để an ủi cô.  

 

“Trần Tranh, tôi muốn khóc.” Đột nhiên, cô nói.  

 

Sau đó, cô đưa tay vuốt ve bụng: “Con à, mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ con rất buồn, con để cho mẹ khóc một lát nhé?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK