Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Từ đầu đến cuối Chu Tiễn Nam không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì trong phòng bệnh, những năm nay, Khuê Khuê không nói anh ấy cũng không hỏi.  

 

Thực ra, trôi qua lâu như vậy, trong lòng anh ấy đã không còn ôm hy vọng nữa.  

 

Anh ấy chưa bao giờ mong ước Khuê Khuê sẽ ở cùng anh ấy, cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng Khuê Khuê sẽ chấp nhận anh ấy.  

 

Có thể gặp được cô vào lúc muốn gặp, thì anh ấy đã rất thỏa mãn.  

 

Về phần Lục Kiến Thành, hai tờ “Giấy đăng ký kết hôn” mà anh đăng trên Weibo khiến cho Chu Tiễn Nam hoàn toàn gạt bỏ ý định nói với anh.  

 

Anh ta đã kết hôn, lại còn đi tìm Khuê Khuê…  

 

Anh ấy luôn không có quyền can thiệp vào mọi chuyện giữa họ.  

 

Nhưng, anh ấy chỉ hi vọng Khuê Khuê không bị tổn thương, anh ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại.  

 

Sau mười giờ bay, đi taxi thêm nửa tiếng.  

 

Cuối cùng, Lục Tư Mặc chỉ vào cánh cửa trước mặt: “Cha ơi, sắp đến rồi, mẹ và em trai ở bên trong.”  

 

“Được.”  

 

Cố gắng kiềm chế, Lục Kiến Thành đáp.  

 

Nhưng, sự vui mừng, kích động, gào thét trong lòng, chỉ có chính bản thân anh mới biết.  

 

Năm năm rồi.  

 

Suốt năm năm trời.  

 

Trước đây nằm mơ anh luôn nghĩ, tất cả mọi thứ đều là giả, Khuê Khuê của anh chưa chết, cục cưng cũng chưa chết.  

 

Và bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã trở thành sự thật.  

 

Đột nhiên anh lại cảm thấy sợ hãi.  

 

Anh sợ tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, càng sợ mọi thứ đều là giả.  

 

Mỗi một bước chân đến gần, trái tim Lục Kiến Thành lại đập nhanh hơn.  

 

Vài phút sau, anh nắm tay Tiểu Tư Mặc, hai người đứng ở ngoài cửa.  

 

“Cha ơi, con gõ cửa nhé!”  

 

“Đợi một chút.” Lục Kiến Thành nói.  

 

Khoảnh khắc này, trái tim anh giống như triều cường, điên cuồng gào thét.  

 

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.  

 

Bởi vì căng thẳng, anh mím chặt môi và siết chặt đôi tay, thậm chí sống lưng cũng thẳng tắp.  

 

“Cha, được rồi chứ?”  

 

Thấy Lục Kiến Thành hít sâu một hơi, Tiểu Tư Mặc lại hỏi.  

 

“Được, có thể rồi.” Lục Kiến Thành gật đầu.  

 

Đưa tay ra, Tiểu Tư Mặc gõ cửa.  

 

Bởi vì là buổi trưa, Nam Khuê đang ngủ với đứa trẻ, cho nên một lúc sau mới nghe thấy.  



“Ai đấy?” Đi đến bên cửa, Nam Khuê khẽ hỏi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK