Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dực đáp lại, sự chú ý của cô ấy đều đặt trong trò chơi trên tay hết rồi.

Vì thấy hơi khó thở nên Nam Khuê liền hỏi phục vụ nơi nào thông thoáng một chút.

Người phục vụ đã chỉ cho cô một nơi, cô cũng không nghĩ nhiều mà đi theo hướng đó.

Vừa đến nơi, liền nghe thấy một giọng nói mềm mại như vắt ra nước: “Quý Viện, em thật sự rất thích anh.”

Nam Khuê nghe vậy lập tức dừng lại, đồng thời nhẹ nhàng bước sang nấp vào một chỗ kín.

“Vậy thì sao? Tôi cũng nên thích cô sao.” Giọng người đàn ông rất kiêu ngạo.

Vừa nghe liền biết đây là giọng Quý Dạ Bạch.

Quả thực lạnh băng vô tình.

“Không, không phải, Quý Viện, em chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình với anh, em cũng không mong là anh cũng thích em, nhưng em…” Cô gái sợ đến mức khóc lên: “Em chỉ muốn nói cho anh biết tâm ý của em thôi.”

“Được rồi, giờ tôi biết rồi, cô cũng có thể đi rồi.” Giọng Quý Dạ Bạch lại càng lạnh lùng hơn.

Cô gái không chịu được nữa, khóc ra tiếng: “Quý Viện, em … em…”

“Anh biết không? Em đã gặp anh từ rất lâu rồi, lúc đó anh tham gia tọa đàm ở bệnh viện bọn em, lúc đó em đã bắt đầu thích anh rồi, em vì anh nên mới đến bệnh viện này đó.”

“Vậy ý của cô là, cô vì tôi đến bệnh viện này nên giờ tôi phải thích cô sao?”

Câu này còn lạnh lùng hơn câu trước.

Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim cô gái.

Nếu cô là cô gái đó, cô chắc chắn sẽ khó chịu, đau lòng muốn chết.

Nam Khuê thầm mắng một câu: “Đồ tồi, đúng là đồ tồi.”

Chẳng trách lại tên là “Quý” Viện.

Cũng quá lạnh lùng, quá độc miệng rồi.

Cô thấy không phải anh ấy không tìm bạn gái mà là anh ấy không tìm được bạn gái.

Đẹp trai thì có ích gì, ai mà nguyện ý mỗi ngày đều ở cạnh một cục đá lạnh chứ, sớm có ngày đông lạnh mà chết.

“Quý Viện, em…Em xin lỗi, em không nên làm phiền anh.”

Nói xong cô gái cúi đầu, khóc sướt mướt chạy đi.

Bởi vì vừa khóc vừa cúi đầu, cho nên Nam Khuê chỉ thấy một hình dáng nhỏ nhắn, cô cũng chỉ liếc mắt một cái, không nhìn rõ.

Nhưng mà tiếng khóc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.

Lại là yêu thầm!

Đó là thứ tình yêu khó chịu và chua xót nhất.

Nếu có thể quang minh chính đại mà yêu, có thể nhận được tình cảm của đối phương thì ai mà muốn yêu thầm!

Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, Nam Khuê lại nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra với mình, càng nghĩ lại càng cảm thấy hoang mang và rối loạn.

Cô đã cố gắng hết sức để không nghĩ về Lục Kiến Thành, nhưng luôn xảy ra những việc việc để cô lại suy nghĩ đến anh.

Sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, cũng hít thở không khí xong rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK