Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thả người đàn ông ra, Cố Mạc Hàn lảo đảo chạy đến chỗ xảy ra tai nạn.  

 

Anh không ngừng chạy, không ngừng la hét: “Ở đâu? Chỗ xảy ra tai nạn ở đâu?”  

 

“Ở phía trước một chút.”  

 

“Đi lên trước một chút nữa, sắp đến rồi.” Người bên cạnh cứ như thế mà chỉ dẫn cho anh.  

 

Cuối cùng, anh đẽ đến được vị trí xảy ra vụ tai nạn.  

 

 

 

“Nam Khuê!”  

 

Cố Mạc Hàn gào khóc chạy qua.  

 

Nhưng cảnh sát đứng xung quanh đã giữ anh lại.  

 

“Anh là ai, làm gì vậy?”  

 

“Tôi tôi là”  

 

Lúc này, Cố Mạc Hàn mới phát hiện ra ngôn từ của mình hạn chế như vậy, anh không biết diễn đạt như thế nào.  

 

Anh đã cố gắng tìm kiếm trong đầu nhưng cuối cùng vẫn không thế đưa ra được một câu trả lời thuyết phục.  

 

“Tôi là bạn của cô ấy.”  

 

Cuối cùng anh chỉ có thể nói ra được một câu bất lực như vậy.  

 

“Bạn trai của cô ấy đang ở đây, anh là bạn, đến bệnh viện thăm cô ấy là được rồi, đừng đi vào nữa.”  

 

Cố Mạc Hàn biết, người bạn trong câu nói của cảnh sát chính là Chu Tiễn Nam.  

 

“Tôi không phải là bạn bình thường của cô ấy, đứa con trong bụng cô ấy là của tôi, tôi là cha của đứa bé, để tôi vào đó đi.”  

 

Sau khi nghe thấy điều này, cảnh sát đã buông tay.  

 

Một chiếc xe cứu thương đang đỗ bên cạnh, Cố Mạc Hàn lao về phía xe cứu thương.  

 

Nhưng lúc anh chạy tới đã muộn mất rồi.  

 

Từ xa, anh chỉ nhìn thấy “Nam Khuê” trong bộ váy cưới màu đỏ được khiêng lên cáng, hai tay buông thõng hai bên cáng một cách yếu ớt.  

 

Máu trên người cô chảy xuống như nước vậy.  

 

Máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống đất.  

 

Còn mang hơi ấm và mùi máu tanh nồng.  

 

Và ở bên cạnh Nam Khuê, là Chu Tiễn Nam với khuôn mặt vô cùng lo lắng.  

 

Anh ấy luôn miệng hét lớn gọi tên cô.  

 

Nhưng “Nam Khuê” nằm bất động ở đó, không có chút phản ứng nào.  

 

Chỉ có máu đang không ngừng chảy.  

 

Lúc này, cửa xe cứu thương sắp đóng lại.  

 

Cố Mạc Hàn liều mạng chạy, liều mạng đuổi theo.  

 

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể đứng nhìn chiếc xe cứu thương trước mặt anh rời đi.  

 

“Khuê Khuê”  

 

“Khuê Khuê, đợi anh, đợi anh với!”  

 

Anh hét lên đến khản cả cổ, gần như phát điên lên.  



Nhưng cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK