Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bị anh đoán trúng, Nam Khuê khẩu thị tâm phi nói: "Hừ, làm gì có! Anh cũng không nhớ em, sao em lại phải nhớ anh?"  

 

"Ồ, cô Nam Khuê sao biết anh không nhớ em chứ?"  

 

Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay chỉ vào đầu mình: "Nơi này."  

 

Sau đó lại chỉ vào ngực mình: "Nơi này."  

 

"Trên dưới toàn thân, khắp nơi đều nhớ em. Cô Nam Khuê, em nói cho anh biết, nếu như vậy không gọi là nhớ thì thế nào mới gọi là nhớ?"  

 

Nghe anh nói vậy, trái tim Nam Khuê cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô nhẹ nhàng bật cười.  

 

"Như vậy còn tạm được, vậy thì anh Lục đúng là một ông chồng tốt tiêu chuẩn rồi."  

 

Nghĩ đến chuyện buổi tối, Nam Khuê kể chuyện Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc làm cho Lục Kiến Thành nghe.  

 

"Em không ngờ hai đứa nhỏ nghịch ngợm này còn suy nghĩ chu đáo hơn em." Nam Khuê không nhịn được mà cảm thán.  

 

Đồng thời cô càng nghi hoặc và hiếu kỳ về mối quan hệ của Lục Minh Bác và Vân Thư.  

 

Trước kia, lúc vừa gả vào nhà họ Lục, cô đã cảm thấy cha chồng và mẹ chồng của mình có chút khác.  

 

Nói là hôn nhân lợi ích nhưng cô luôn có cảm giác giữa hai người có tình cảm với nhau.  

 

Nói là yêu đối phương nhưng cha chồng và mẹ chồng vẫn luôn phân phòng ngủ, một tháng cũng không nói mấy câu với nhau, hai người rất lạnh nhạt.  

 

Tóm lại là vô cùng không bình thường.  

 

"Đúng rồi Kiến Thành, anh nói xem, giữa cha mẹ xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn cảm thấy rất kì quái."  

 

"Thật ra không chỉ mình em tò mò mà anh cũng vậy, những gì anh biết không nhiều hơn em là bao, anh chỉ biết đúng một chuyện, có lẽ là do trước khi mẹ anh gả vào nhà họ Lục đã từng kết hôn."  

 

"Về phần gả cho ai, vì sao lại ly hôn và tin tức của người đàn ông kia, tất cả anh đều không biết gì cả."  

 

Tin tức này đúng là khiến Nam Khuê vô cùng chấn động.  

 

Nếu như không phải do chính Lục Kiến Thành nói cho cô thì thế nào cô cũng không dám tin.  

 

"Cho nên ý của anh là mẹ đã kết hôn, em vẫn luôn cảm thấy cha yêu mẹ, mẹ đối với cha cũng có tình cảm, anh xem, họ luôn chiến tranh lạnh với nhau có phải vì liên quan đến người kia và Hạ Nhu không?"  

 

"Có lẽ vậy!" Lục Kiến Thành nói: "Nhưng thân phận của Quý Dạ Bạch là thật, dựa vào tính cách của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đàn ông vượt quá giới hạn, dù bà không cam lòng đến đâu cũng vậy."  

 

"Em cảm thấy chuyện năm đó có lẽ có ẩn tình khó nói, nếu như có thể, em thật hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, họ có thể quay về như năm xưa."  

 

Lục Kiến Thành cũng thở dài một hơi: "Sao anh lại không mong vậy chứ?"  

 

Nhưng đã nhiều năm như vậy.  

 

Nếu có thể thì hai người đã sớm làm lành rồi, sao lại để kéo đến mấy chục năm như thế này chứ?  

 

"Được rồi, chuyện của họ không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, chuyện này cần có thời gian, nếu như em muốn giúp thì hết sức là được rồi, đừng ép buộc." Lục Kiến Thành căn dặn.  

 

"Được."  

 

Hai người nói chuyện đã gần đến một giờ.  

 

Trước khi cúp máy, Nam Khuê đột nhiên nói: "Kiến Thành, đợi chút!"  

 

"Hửm?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK