Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dưới ánh đèn nhẹ, nụ cười của anh rất dịu dàng, nhưng người quen thuộc với anh đều biết trong sự dịu dàng này cất giấu sự sắc bén và lạnh lùng đến mức nào.  

 

Anh lấy bật lửa ra, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.  

 

Hai ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, đôi môi mỏng của anh ưu nhã hít một hơi.  

 

Lúc nhả khói ra, tầm mắt trở nên mờ ảo vì bị làn khói mỏng kia che phủ, dưới ánh đèn càng cả cảm giác giống như trong mộng.  

 

Anh lạnh nhạt tựa vào ghế gỗ lim, rõ ràng chỉ là một chiếc ghế bình thường nhưng lại có cảm giác hơn người.  

 

Loại cảm giác ưu việt đó cứ như vậy mà biểu hiện vô cùng rõ ràng.  

 

Trái tim Đỗ Quốc Khôn đột nhiên trở nên lo sợ.  

 

Tim ông ta bắt đầu đập loạn.  

 

Nếu như trước kia, ông ta còn có chút hiểu rõ người gọi là ''con rể" này của mình.  

 

Bây giờ đã không gặp nhau mấy năm, trong lòng ông ta thật sự có chút bất an.  

 

Nhất là dáng vẻ nhàn nhã này của anh càng khiến ông ta lo lắng hơn.  

 

Lúc này điện thoại di động của Lục Kiến Thành vang lên.  

 

Anh nhìn thoáng qua, là video call của Nam Khuê.  

 

Lục Kiến Thành nhanh chóng dập thuốc, một tay ấn nút trả lời.  

 

Ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng và cưng chiều.  

 

"Ông xã, sao anh vẫn chưa về? Em và con đều buồn ngủ rồi.''  

 

"Vậy đừng đợi anh nữa, mấy mẹ con ngủ trước đi, bây giờ đã là mười giờ rồi, nhiều nhất một tiếng nữa, trước mười một giờ anh nhất định sẽ về đến nhà.''  

 

 

 

Cúp điện thoại, vẻ mặt Lục Kiến Thành lại lập tức khôi phục sự lạnh lẽo trước cũ.  

 

Đỗ Quốc Khôn nhìn mà hoảng hốt trong lòng.  

 

Ông ta càng luống cuống hơn, chủ động nói: ''Tổng giám đốc Lục, cái giá tiền này cũng không phải là giá cuối, chỉ cần cậu muốn mua thì chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều, nếu không thì thế này đi, cậu ra giá.''  

 

''Ông chắc chắn?'' Lục Kiến Thành không mặn không nhạt nâng mắt lên nhìn ông ta.  

 

Đỗ Quốc Khôn gật mạnh đầu: ''Đương nhiên, cậu nói cái giá trong lòng cậu đi.''  

 

Lúc này Lục Kiến Thành trực tiếp đứng dậy.  

 

Dáng người thon dài trực tiếp đi đến chỗ Đỗ Quốc Khôn, anh đứng cạnh vỗ vai ông ta: ''Bây giờ ông đang ở đâu? Mang tôi đến.''  

 

''Tổng giám đốc Lục, chuyện này...'' Đỗ Quốc Khôn không quá nguyện ý: "Chuyện này không tốt lắm đâu!''  

 

Lục Kiến Thành cũng không quá miễn cưỡng, anh xoay người đi ra ngoài: "Vậy thì giao dịch giữa chúng ta cũng không cần tiếp tục đâu.''  

 

Đỗ Quốc Khôn nghe xong lập tức lo lắng.  

 

Ông ta vội vàng nói: ''Tổng giám đốc Lục, cậu chờ tôi một lát.''  

 

"Được được, cậu muốn biết địa chỉ nhà tôi lập tức mang cậu đến.''  

 

''Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, tôi mắc nợ khắp người, những người kia nói muốn chém tôi, muốn lấy mạng của tôi, tôi chỉ có thể trốn ở một nơi rất vắng vẻ mà thôi.''  

 

Lục Kiến Thành nhíu mày nhìn ông ta: ''Dẫn đường đi!''  

 

''Được.''  

 

Đỗ Quốc Khôn ở trong tầng hầm tối tăm của một căn nhà.  



Vừa đi vào đã ngửi thấy mùi hôi thối. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK