Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nam Khuê lạnh lùng nhìn anh: "Tổng giám đốc Lục sai rồi, chỉ là có một số chuyện tôi chưa nói với anh, tôi nghĩ nên đích thân nói với anh thì hay hơn."  

 

"Có chuyện gì vậy?"  

 

Nam Khuê nắm chặt lấy cán ô, cách một màn mưa lớn, cô đột nhiên mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.  

 

"Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này tôi nên chính miệng nói với anh."  

 

Ngừng một chút, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang ngậm một con dao, cố nén đau mở miệng: "Lục Kiến Thành, chúng ta chia tay đi."  

 

Nói xong, cô cầm chặt lấy cô và kiến quyết xoay người đi.  

 

Nhưng mà vất vả lắm mới chờ cô xuống được, sao Lục Kiến Thành có thể dễ dàng để cô rời đi chứ?  

 

Anh tiến lên một bước, kéo Nam Khuê, ôm chặt cô vào lòng mình.  

 

“Buông ra.” Nam Khuê kịch liệt phản kháng.  

 

"Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra, anh biết anh đang làm gì không? Anh đang cưỡng ép đấy, tôi có thể tố cáo anh."  

 

"Được, nếu em muốn đi tố cáo thì cứ đi đi, anh sẽ không ngăn cản em, nhưng mà Khuê Khuê, tối nay, cho dù có thế nào anh cũng sẽ không buông em ra đâu."  

 

“Đồ điên, anh buông tôi ra.” Nam Khuê thực sự gấp đến phát khóc.  

 

Cô duỗi tay, dùng sức đấm anh, ngay cả chân tay cũng giãy giụa kịch liệt.  

 

Nhưng tất cả đều vô dụng, Lục Kiến Thành vẫn ôm cô thật chặt, không cho cô cơ hội chạy thoát.  

 

Hai người giằng co một lúc, chiếc ô cũng rơi xuống đất.  

 

Mưa lớn ập xuống hai người họ.  

 

Chẳng mấy chốc, Nam Khuê đã ướt hết cả người.  

 

Gió vẫn tuyệt vọng gào rú.  

 

Vài phút trôi qua, Nam Khuê đã không còn chút sức lực nào, cô chỉ có thể tùy ý để Lục Kiến Thành khóa hai tay cô, gắt gao đem cô ôm trong lòng.  

 

Anh ôm cô, cánh tay anh rất cứng rắn, cứ như thể ôm cả thế giới vào lòng.  

 

Đầu anh tựa vào cổ cô, dùng sức thở dốc.  

 

Hơi nóng phả hết lên cổ Nam Khuê, làm cô run rẩy.  

 

“Lục Kiến Thành, anh làm như vậy còn có ý nghĩa gì sao?” Nam Khuê yếu ớt nói: “Tôi đã cho anh cơ hội, chính anh đã chọn cô ta, nếu anh đã chọn rồi thì không có quyền hối hận.”  

 

"Chúng ta đều là người lớn cả rồi, không phải trẻ con nữa, đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình."  

 

“Không." Lục Kiến Thành dùng sức lắc đầu: "Không, Khuê Khuê, anh không chọn cô ta.”  

 

“Là anh nợ cô ta, anh chỉ muốn cô ta phẫu thuật xong, chờ chân cô ta khỏi rồi sẽ đưa cô ta đi, sẽ không để cô ta quấy rầy đến cuộc sống chúng ta nữa. Anh sẽ cầu hôn em, sau đó chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau, sẽ sinh rất nhiều bé con.”  

 

Nam Khuê cười lạnh.  

 

Cô quay người lại, những ngón tay mảnh khảnh đột nhiên vươn ra chạm vào khuôn mặt Lục Kiến Thành: "Nhưng mà anh đã hứa hẹn với tôi quá nhiều lần, cũng đã lừa tôi quá nhiều lần."  

 

"Lục Kiến Thành, bây giờ tôi còn không biết câu nào của anh là thật? Câu nào là giả? Tôi đã tin tưởng anh quá nhiều lần, nhưng anh lại làm tôi thất vọng hết lần này đến lần khác."  

 

"Thật đáng tiếc, bây giờ, tôi không thể tin được những gì anh nói nữa. Cái gì mà đưa Phương Thanh Liên đi, đều là gạt người, anh thừa nhận đi, trong lòng anh căn bản vẫn chưa quên được cô ta."  



Nam Khuê dùng sức gỡ cánh tay đang ôm mình ra của anh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK