Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Thế này đi, tôi cũng không ép buộc, chúng ta hẹn thời gian, một tay giao tiền, một tay giao hàng.''  

 

Lục Kiến Thành trực tiếp nói: ''Không cần phiền toái như vậy, bây giờ tôi có thể gọi nói chuyển tiền cho ông.''  

 

Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì vô cùng kích động.  

 

"Tổng giám đốc Lục, lời...lời của cậu là thật sao?''  

 

''Đương nhiên là thật.''  

 

Dứt lời anh lấy điện thoại ra, sẵn sàng gọi điện.  

 

Đỗ Quốc Khôn đã sớm đưa một đống thẻ ngân hàng của mình cho Lục Kiến Thành.  

 

Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn đống thẻ ngân hàng kia, cười gằn một tiếng.  

 

''Hết cách rồi, một cái thẻ tương đối nguy hiểm, nhiều thẻ mới yên tâm.'' Đỗ Quốc Khôn cười vui vẻ giải thích.  

 

''Cất hết đi!" Lục Kiến Thành nói.  

 

Đỗ Quốc Khôn lập tức xếp gọn đống thẻ ngân hàng kia lại.  

 

Lúc này Lục Kiến Thành chụp một tấm ảnh, sau đó gửi đi.  

 

Hai phút sau, anh nhìn Đỗ Quốc Khôn: ''Đều đã chuyển tiền vào mỗi tấm thẻ của ông, ông kiểm tra đi.''  

 

Vừa dứt lời, điện thoại Đỗ Quốc Khôn không ngừng vang lên.  

 

Mỗi một tiếng ting là một tiếng thông báo của tài khoản ngân hàng.  

 

Ông ta cười vui vẻ, cao hứng đến mức thiếu chút nữa khoa tay múa chân.  

 

Tin nhắn cuối cùng kết thúc, Lục Kiến Thành nhìn ông ta: "Thế nào? Có thể đưa ảnh gốc cho tôi được chưa?''  

 

Đỗ Quốc Khôn lập tức cười nói: "Được được được, tổng giám đốc Lục chờ một chút, tôi lập tức đưa cho cậu.''  

 

Mấy phút sau, Đỗ Quốc Khôn lấy tấm hình cũ nát ố vàng ra đưa cho Lục Kiến Thành.  

 

Lục Kiến Thành nhận lấy, cẩn thận nhìn thêm một lúc.  

 

Hai phút sau, sau khi đã xác nhận đây đúng là ảnh gốc, anh lập tức gọi điện thoại: "Đã lấy được đồ rồi, tất cả vào đi!''  

 

"Vâng, tổng giám đốc Lục.''  

 

Một giây sau, Lâm Tiêu mang theo người xông vào.  

 

Đỗ Quốc Khôn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta túm lấy ấn xuống.  

 

''Tổng giám đốc Lục, cậu...cậu có ý gì?''  

 

''Đồ cậu muốn tôi cũng đưa cho cậu rồi, không phải sao?''  

 

Lục Kiến Thành lạnh lẽo cười: ''Chính là vì đã đưa cho tôi rồi nên giữ ông lại mới không còn tác dụng nữa.''  

 

Đỗ Quốc Khôn nghe xong lập tức hoảng sợ.  

 

Ông ta phản ứng lại kịp: ''Tổng giám đốc Lục, van xin cậu tha cho tôi, cậu thả tôi ra đi.''  

 

"Tôi xin cậu! Tôi không muốn chết, tôi không thể chết được!''  

 

Đỗ Quốc Khôn sợ đến mức run rẩy, thậm chí ông ta còn phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.  

 

''Sợ rồi?'' Lục Kiến Thành khinh bỉ nhìn ông ta: "Ai nói muốn giết ông chứ? Tôi sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật.''  

 

Đỗ Quốc Khôn vẫn hoảng sợ như cũ: ''Vậy cậu muốn làm gì?''  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK