Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng thật ra, anh căn bản không cần dỗ.  

 

Nam Khuê đã mang thai thời kỳ cuối rồi, buổi tối đã đi bộ một vòng nên cô rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ.  

 

Cộng thêm việc nằm trong lòng người mình yêu khiến lòng cô cảm thấy rất an tâm, thế nên cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.  

 

Mãi cho đến khi cô ngủ say rồi, Cố Mạc Hàn mới từ từ rút tay mình ra, sau đó cẩn thận để cho cô nằm lên gối.  

 

Tối đêm nay, Nam Khuê đã ngủ rất ngon.  

 

Nhưng Cố Mạc Hàn lại luôn ngồi bên cạnh canh cho cô ngủ.  

 

Thay vì nói là canh cô, không bằng nói là ngắm nhìn cô.  

 

Một đêm không ngủ.  

 

Năm giờ sáng, anh đem bức thư mà mình đã chuẩn bị sẵn ra nhẹ nhàng đặt lên chiếc tủ đầu giường của cô.  

 

Sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô.  

 

Đây chính là lời từ biệt cuối cùng của anh.  

 

Từ biệt lúc cô còn thức quá tàn nhẫn, anh cũng không có cách nào có thể mở lời khi đối mặt với cô.  

 

Thế nên anh đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra cách này.  

 

Lúc rời đi, bước chân của anh vô cùng chậm.  

 

Rõ ràng chỉ có mười mấy bước chân, nhưng anh lại đi hết năm phút mới có thể đi tới cửa.  

 

Cuối cùng, anh đóng cửa lại, quay người rời đi.  

 

Lúc Nam Khuê tỉnh lại đã là chín giờ sáng rồi.  

 

“Mạc Hàn.”  

 

Vừa mới mở mắt, cô liền gọi tên của anh.  

 

Nhưng, không có ai trả lời.  

 

Nam Khuê không nghĩ nhiều, tưởng rằng anh có thể là đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa sáng, thế nên cô đi đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi mới đi xuống lầu.  

 

Kết quả, xuống đến dưới lầu cũng không tìm thấy người đâu.  

 

Hơn nữa, cô cảm thấy ánh mắt mà Trần Tranh nhìn cô luôn có một loại cảm giác như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại do dự.  

 

“Trần Tranh, Mạc Hàn đâu rồi? Tôi không tìm thấy anh ấy.”  

 

“Thiếu phu nhân.....”  

 

Trần Tranh chỉ nói được nửa câu rồi lại dừng lại, sau đó khó khăn tiếp tục: “Tôi....hôm nay tôi đi trên đường, nghe thấy một thông tin có liên quan tới Cố Mạc Hàn.”  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

“Tin gì?”  

 

“Bọn họ nói, Cố Mạc Hàn và Chu Hiểu Tinh ba ngày sau sẽ kết hôn.”   

 

Nam Khuê sững sờ nhìn anh ta, cô hoàn toàn không dám tin vào tai mình.  

 

Một lúc lâu sau, khóe miệng của Nam Khuê mới khẽ động, sau đó nở ra một nụ cười: “Không, Không phải đâu, Trần Tranh, anh....anh chắc chắn là đã nghe nhầm rồi.”  

 

“Những người khác không biết, nhưng anh đã tận mắt nhìn thấy mà, hôm qua anh ấy còn đang nấu cơm cho tôi, đi dạo cùng tôi nữa mà.”  

 

“Mới có một buổi tối, làm sao anh ấy đột nhiên lại thay đổi chứ!”  

 

“Nhất định là nghe nhầm rồi.”  

 

Nói xong, Nam Khuê vội vàng cầm cốc sữa ở trước mặt lên.  

 

Sau đó, gần như một ngụm uống hết cốc sữa lớn.  

 

Còn có bánh bao ở trên bàn nữa, cô cũng miếng lớn miếng nhỏ mà ăn liên tục, cả quá trình không hề dừng lại.  

 

Cô ăn quá nhanh, quá nguy hiểm rồi.  

 

Trần Tranh rất đau lòng, đến cuối cùng cũng không nhìn nỗi nữa.  



Cho dù tàn nhẫn nhưng anh ta cũng phải ngăn cô lại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK