Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạnh, thật lạnh.

Lạnh đến mức cô phải đưa tay lên chạm vào tim mình xem có bị thương hay không.

Đầu càng ngày càng đau, nhưng Nam Khuê vẫn có thể chịu được sự đau đớn này.

Đáng sợ nhất là cơn đau nhức truyền đến từ bụng cô, hô hấp của cô càng ngày càng rối loạn, cô chỉ có thể thở dốc từng hơi lớn để làm dịu sự đau đớn này.

“Lục Kiến Thành, tôi không lừa anh, tôi căn bản không cần lừa anh.”

“Tôi bị thương, thật sự, tôi và lái xe đều bị tai nạn xe cộ, hiện tại tôi rất đau, toàn thân đều đau nhức, tôi xin anh, cứu tôi.”

Nói một câu quá dài khiến Nam Khuê đau đến mức rên rỉ.

Quá đau, cơn đau nhức kéo đến từng cơn, mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí cô.

“Nam Khuê…” Giọng Lục Kiến Thành lạnh xuống: “Rõ ràng anh đã nói Lâm Tiêu đưa em về, lái xe ở đâu ra? Anh biết em không muốn anh đi tìm Thanh Liên, nhưng anh không đi thì cô ấy sẽ chết.”

“Em đã nói sẽ không ngăn cản anh đi, vậy bây giờ thì sao? Em đang làm cái gì vậy?”

Ha ha… Nam Khuê muốn cười nhưng cô cười không nổi.

Hóa ra anh cảm thấy tất cả những gì cô làm là diễn, đều là giả, mục đích là để ngăn cản anh đi cứu Phương Thanh Liên.

“Lục Kiến Thành, tôi không có lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, Phương Thanh Liên sẽ chết, vậy tôi thì sao?”

“Nếu như tôi nói tôi sẽ chết thì sao? Còn có bảo bối nữa.”

“Bảo bối?”

Nam Khuê nắm chặt điện thoại, vì bảo bối, trong giây phút cuối cùng, cô quyết định nói ra bí mất đã giấu trong lòng: “Đúng vậy, bảo bối, Kiến Thành, tôi không nói cho anh biết tôi đã mang thai, đã ba tháng.”

“Bây giờ tôi đau quá, tôi đang chảy máu, Kiến Thành, xin anh, cứu chúng tôi, cứu lấy con của chúng ta, van xin anh…”

Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn, Nam Khuê sợ đến mức không còn nói chuyện liền mạch được nữa.

Nói ra việc mang thai đã là vốn liếng cuối cùng của cô.

Nếu như ngay cả việc này mà anh cũng không tin, không thể khiến anh nói ra lời sẽ đến cứu cô thì cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng, sẽ không còn ôm chút hi vọng nào với anh nữa.

“Nam Khuê, từ khi chúng ta chung phòng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu như em nói những chuyện khác thì có lẽ anh còn tin.”

Lúc giọng Lục Kiến Thành lại lần nữa vang lên, Nam Khuê chỉ cảm thấy thế giới hoàn toàn trở nên u ám, không còn chút ánh sáng nào nữa.

Mặt trời trong thế giới của cô đã tắt.

Vĩnh viễn ngừng chiếu sáng, sẽ không còn chiếu sáng nữa.

Nam Khuê nắm chặt lấy điện thoại, cứng rắn nói một câu cuối cùng: “Lục Kiến Thành, anh muốn tin cũng được, không muốn tin cũng được, nhưng tôi không lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, con của tôi cũng gặp nguy hiểu, nếu như có một ngày anh biết được sự thật, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”

Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp máy.

Cô lập tức gọi 120.

Cô muốn sống, cô nhất định phải sống, chỉ có như vậy bảo bối mới có thể bình yên vô sự.

Nhưng vừa nhấn xong ba số 120, Nam Khuê lập tức tuyệt vọng, màn hình điện thoại đã biến thành màu đen.

Cô thử tắt máy, thử khởi động lại, một lần, hai lần, ba lần…

Nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Chiếc điện thoại giờ phút này giống như một cục kim loại vô dụng trong bàn tay cô, không còn chút tác dụng nào.

Nếu như biết trước câu trả lời của anh là vậy, cô nhất định sẽ không lãng phí hi vọng sống cuối cùng trên người anh.

Cô sẽ trực tiếp gọi 120.

Nhưng trên đời này không có “nếu”, cũng không có thuốc hối hận.

Ném điện thoại sang một bên, Nam Khuê cắn chặt răng, đau đớn khóc thành tiếng.

Sau khi khóc xong, cô không quan tâm hình tượng mà lau sạch nước mắt vì cô biết lúc này sẽ không có ai cứu cô trừ chính bản thân mình.

“Bảo bối, con cố gắng lên, cố gắng lên.”

“Mẹ sẽ nghĩ cách, mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra việc.

Cô muốn ra ngoài, nhất định phải ra được khỏi xe, như vậy mới có chút hi vọng sống.

Nhìn cánh cửa xe bên trái, Nam Khuê dùng hết sức bò qua mở chốt cửa.

Mưa vẫn lớn như cũ.

Nam Khuê vừa mở cửa đã bị mưa to xối vào người, toàn thân cô đều ướt đẫm, máu tươi hòa vào với nước mưa chảy xuống.

Chiếc váy trắng của Nam Khuê lúc này dính đầy máu, từng vết máu dính trên váy cô như những đóa hoa nhỏ diêm dúa nở rộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK