Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Cảm ơn anh, Chu Tiễn Nam, hình như lần nào tôi chán nản nhất, nguy hiểm nhất, cần người khác giúp đỡ nhất anh cũng đều xuất hiện, thật sự cảm ơn vì đã xuất hiện."  

 

Nam Khuê nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại.  

 

Cô còn tưởng rằng mình sẽ chết, mình sẽ hoàn toàn rời xa thế giới này.  

 

Mỗi lần gặp anh ấy cô đều rất an tâm.  

 

Lần này cô hi vọng anh ấy cũng có thể mang đến may mắn cho cô, để cô có thể gặp dữ hóa lành.  

 

Nam Khuê để tay lên trên bụng che chở, cố gắng nói: "Tôi không sao, bé con... Quan trọng là giữ được bé con, tôi chảy máu, rất nhiều máu, tôi lo lắng cho bảo bối."  

 

Vừa nghĩ đến bảo bối, trái tim Nam Khuê đau như sắp chết.  

 

Giọng nói mạnh mẽ, trầm ổn của Chu Tiễn Nam vang lên trên đầu cô: "Em yên tâm, tôi đã liên lạc với giáo sư Vương của khoa phụ sản, cô ấy nhất định sẽ giúp em giữ đứa bé."  

 

"Giáo sư Vương? Thật sao?"  

 

Nghe được cái tên này, đáy lòng tĩnh lặng của Nam Khuê hiện lên tia sáng, hiện lên chút hi vọng.  

 

Giáo sư Vương rất nổi tiếng trong lĩnh vực này, có biệt danh là "thần y thánh thủ" của khoa phụ sản, đã rất nhiều năm không tự mình giải phẫu.  

 

Có bà ấy ở đây thì cô yên tâm rồi.  

 

"Chu Tiễn Nam, tôi mệt quá."  

 

"Mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ tốt thôi."  

 

"Thật sao?"  

 

Nam Khuê mở to mắt nhìn Chu Tiễn Nam, giống như chỉ cần là lời anh ấy nói, dù có nói gì đi chăng nữa cô cũng sẽ tin.  

 

"Tất nhiên, tôi chưa từng nói dối." Chu Tiễn Nam nói.  

 

"Được, tôi tin anh."  

 

Tin tưởng không chút do dự.  

 

 

Khi Nam Khuê nằm trên bàn cấp cứu, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kĩ càng.  

 

Ngọn đèn trên đầu to lớn, sáng rực rỡ và chói mắt.  

 

Tuy nhiên, cô không nhắm mắt.  

 

Cô không những không nhắm mắt mà còn mở to mắt ra.  

 

Có sợ không?  

 

Đương nhiên cô sợ, rất sợ, toàn thân cô lạnh băng, run lẩy bẩy.  

 

Nhưng càng như thế, cô càng muốn mình tỉnh táo, muốn cho mình nhớ kỹ nỗi đau này, nhớ thật rõ ràng.  

 

Có rất nhiều người xuất hiện trong phòng phẫu thuật, bao gồm các giáo sư sản khoa, bác sĩ sản khoa, nhiều y tá và bác sĩ gây mê...  

 

Máu dưới thân cô vẫn không ngừng chảy, bụng co rút lại vì đau.  

 

"Giáo sư Vương, làm ơn hãy cứu đứa bé này, tôi không thể mất đi nó."  

 

Nam Khuê nhìn khuôn mặt hiền từ của giáo sư Vương, kích động cầu xin.  

 

"Cô gái, đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ nghe theo lời tôi nói, đừng suy nghĩ gì hết."  

 

"Được."  

 

Sau đó cô được tiêm thuốc tê, nhưng chỉ là thuốc tê cục bộ nên suốt quá trình, Nam Khuê vẫn rất tỉnh táo.  



Mặc dù phần thân dưới của cô đã được tiêm thuốc tê nhưng mắt cô vẫn nhìn thấy một chậu máu loãng bị mang đi, cũng có thể thấy được các hộ sĩ đang cố gắng chạy tới chạy lui, trên mặt ai cũng đều căng thẳng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK