Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Được được được, mẹ không cử động, con gái của mẹ, con nhất định đừng bốc đồng, mẹ xin con đấy, con nhanh xuống khỏi cửa sổ đi, được không?”  

 

Nghe thấy hai từ “Cửa sổ”, Cố Mạc Hàn cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.  

 

Anh đẩy cửa ra, hình ảnh đập vào mắt chính là Chu Hiểu Tinh đang ngồi trên ghế sofa.  

 

Còn một nửa người cô ta đang ở trên cửa sổ, cả người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, hai đôi chân không có một chút che chắn đang buông thả ngoài cửa sổ.  

 

Mà cửa sổ thì đang mở toang.  

 

Rèm cửa sổ có hai lớp, lớp rèm dày dặn ở bên ngoại đã được buộc lại.  

 

Còn lớp rèm voan mỏng bên trong thì bị gió thổi bay vào mặt và người của cô ta.  

 

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’  

 

Bởi vì gió quá mạnh nên lớp voan mỏng bị lật tung dữ dội, làm tăng thêm phần đáng sợ và u ám.  

 

Nhìn thấy Cố Mạc Hàn, mẹ Chu liền lập tức giống như gặp được vị cứu tinh, bà ta chạy tới rồi nắm lấy tay áo anh.  

 

“Mạc Hàn, cháu đại nhân không chấp tiểu nhân, những gì bác nói lúc trước cháu đừng để trong lòng.”  

 

“Bác cầu xin cháu, cháu cứu Hiểu Tinh, cứu con gái bác có được không?”  

 

“Bây giờ con bé không chịu nghe lời ai cả, con bé chỉ chịu nghe lời mỗi mình cháu thôi, cháu bảo con bé xuống đi được không? Ở trên đó quá nguy hiểm, con bé sẽ rơi xuống mất.”  

 

Cố Mạc Hàn mím môi, cau mày.  

 

Anh đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.  

 

Nhưng mẹ Chu lại nghĩ rằng anh vẫn đang để bụng những câu nói lúc trước của mình nên không muốn cứu người.  

 

Thế nên, bà ta lảo đảo chạy tới, một tay nắm lấy cánh tay của Cố Mạc Hàn rồi mở miệng khẩn cầu.  

 

“Mạc Hàn, trước đây là do bác nói không biết suy nghĩ, bây giờ bác xin lỗi cháu, cháu muốn thế nào cũng được.”  

 

“Bác cầu xin cháu hãy cứu lấy Hiểu Tinh, bác quỳ xuống lạy cháu được không?”  

 

Mẹ Chu đã quỳ một chân xuống rồi, Cố Mạc Hàn liền lập tức giữ lấy tay của bà ta.  

 

“Bác à, bác đứng lên đi, bác hiểu lầm rồi, cháu nhất định sẽ cứu Hiểu Tinh.”  

 

Mẹ Chu lập tức kích động nhìn anh: “Thật chứ? Cháu thật sự không trách bác chứ?”  

 

Cố Mạc Hàn cho bà ta một cái gật đầu yên lòng.  

 

Sau đó đi về phía Chu Hiểu Tinh.  

 

Nhận thấy anh đang đến gần, tinh thần của Chu Hiểu Tinh liền lập tức kích động: “Đừng, dừng lại, anh đừng qua đây.”  

 

“Được, Hiểu Tinh, em bình tĩnh một chút, anh không đến gần nữa, nhưng em đừng kích động, được không?” Cố Mạc Hàn nhẹ nhàng nói.  

 

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta hướng vào người của Cố Mạc Hàn.  

 

Anh một thân vest đen, đeo cà vạt.  

 

Trên tay còn cầm một bó hoa hồng.  

 

Đặc biệt là mái tóc được chải chuốt gọn gàng, tất cả dấu hiệu đã rất rõ ràng.  

 

Với đôi môi run rẩy, Chu Hiểu Tinh dường như không dám tin mà hỏi: “Nếu như em không đoán sai thì anh muốn cầu hôn rồi, đúng không?”  

 

“Ừm!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK