Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cho cậu em ăn xong, Nam Khuê đưa cho bà vú để vỗ ợ.  

 

Sau đó bế cậu anh lên bắt đầu cho bú sữa.  

 

Vừa có sữa để uống, cậu anh vô cùng vui vẻ, lập tức cười với Nam Khuê.  

 

Lúc này cậu em lại không ở yên.  

 

Dường như là đang ghen, đang nằm trong tay bà vú, oe oe khóc.  

 

Đôi mắt hé mở nhìn Nam Khuê không ngừng, ánh nhìn đó dường như là muốn xin được cô bế.  

 

Đích thân chăm sóc hai đứa bé hơn mười ngày, Nam Khuê đã thật sự hiểu được những gì mọi người nói, hai đứa trẻ sinh đôi sẽ có tính cách rất khác nhau.  

 

Quả thực, cậu anh thì luôn điềm tĩnh, vô cùng ngoan và nghe lời.  

 

Hầu hết thời gian, chỉ cần nhìn Nam Khuê một cái, hoặc là nghe thấy giọng của Nam Khuê, thì đã cười vô cùng ngoan ngoãn.  

 

Một em bé thiên thần đúng nghĩa.  

 

So với anh trai thì cậu em tinh nghịch hơn nhiều.  

 

Thời gian ngủ của cậu em rất ít, hơn nữa rất dễ bị đánh thức.  

 

Một khi đã khóc, thì luôn muốn Nam Khuê bế và hát ngân nga nhẹ nhàng, vừa dỗ dành vừa hát, mới chịu ngủ tiếp.  

 

Nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn ngoan hơn nhiều.  

 

Chỉ cần chúng ngủ, Nam Khuê có thể đặt xuống giường một cách thoải mái.  

 

Không cần phải lúc nào cũng bế trên tay, cũng không phải là vừa đặt lên giường đã tỉnh dậy ngay.  

 

Vì vậy, về phần hai đứa trẻ, trong lòng Nam Khuê thực sự được an ủi.  

 

Bất kể thế nào thì hai bảo bối đều là thiên thần bé nhỏ mà ông trời ban cho cô.  

 

Mấy ngày nay, Lục Kiến Thành vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.  

 

Nam Khuê cũng đang ở cữ tại nhà.  

 

Nhưng mỗi ngày cô đều hỏi Chu Tiễn Nam tình hình của Lục Kiến Thành.  

 

Nhưng câu trả lời cô nhận được luôn là: “Vẫn đang hôn mê, chưa qua khỏi cơn nguy kịch.”  

 

Cứ chờ đợi như vậy, cũng tròn một tuần rồi.  

 

Mặc dù biết Lục Kiến Thành vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, có sự chăm sóc chuyên nghiệp của các bác sĩ và y tá, cô dù có tới cũng chưa chắc đã giúp đỡ được gì.  

 

Nhưng cô vẫn muốn đi xem.  

 

Cho dù không thể đến gần anh, chỉ cần đứng từ xa nhìn một chút thôi, trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm hơn.  

 

Buổi tối, Chu Tiễn Nam tới.  

 

Nam Khuê đã thay một bộ quần áo khác, chuẩn bị nói với anh ấy chuyện đi tới bệnh viện.  

 

Kết quả là Chu Tiễn Nam đã nói trước một bước: “Khuê Khuê, chúc mừng em!”  

 

Có thể nhận ra, lúc nói câu này, trên mặt Chu Tiễn Nam khẽ nở một nụ cười, vẻ mặt nhẹ nhõm thư thái chưa từng có.  

 

“Lục Kiến Thành tỉnh rồi, đã được chuyển đến phòng bệnh thường, bác sĩ nói, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nếu hồi phục tốt rất nhanh sẽ có thể xuất viện.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK