Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, cô gái nhỏ chỉ có thể cầm thuốc, cùng Lâm Tiêu đi ra ngoài.

Nếu lúc này còn không đi ra, cô ấy quả thật rất mất mặt.

Ngay khi cô y tá nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Kiến Thành đột nhiên nói: “Đợi đã…”

“Tôi không cố ý nhắm vào cô, thật sự là vì lý do cá nhân, tôi sớm đã có chủ rồi, ngoại trừ cô ấy, tôi không muốn bất kỳ ai có cơ hội nhìn thấy thân thể tôi, kể cả thay thuốc cũng không được.”

“Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm, cũng không muốn cô ấy cảm thấy không vui.”

Trái tim treo lơ lửng của cô gái nhỏ bây giờ mới hạ xuống, cô ấy ngẩng đầu lên và cố nặn ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Lục thâm tình như vậy, tôi tin anh nhất định sẽ được như ước nguyện, chúc tổng giám đốc Lục và cô gái anh yêu có thể bạch đầu giai lão.”

Nam Khuê đứng ở bên cạnh, sao cô có thể không nghe ra những lời này là Lục Kiến Thành cố ý nói cho cô nghe chứ?

Cô chớp chớp mắt, nhân lúc Lục Kiến Thành không để ý liền lập tức duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt hơi ươn ướt.

Sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Nói không cảm động là nói dối.

Nhưng, có một số điều, chung quy là đã đến quá muộn rồi.

Cô không còn là cô gái trẻ trung năm xưa nữa, có thể quên đông tây nam bắc chỉ vì vài câu nói ngon ngọt, có thể tha thứ mọi tổn thương.

Bây giờ trong tim cô đã có nhiều vết thương, cũng có những vết nứt lớn, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lành lại được.

Cô y tá nhỏ đi rồi, Lục Kiến Thành quay lại nhìn Nam Khuê, nhưng lại thấy cô bình tĩnh đứng đó, trên mặt gần như không có biểu cảm gì.

Trong lòng anh chợt nhói lên, trong lòng tràn đầy khó chịu.

Khuê Khuê của anh, lẽ nào thực sự không còn quan tâm chút nào đến anh sao?

Vài phút sau, có một y tá nam mang thuốc đến.

Mặc dù đã biết trước vết thương trên người anh chắc chắn không ổn, nhưng khi áo anh được cởi ra hết, lộ ra vết thương quanh co khúc khuỷu bị rách ra, Nam Khuê vẫn hít sâu một hơi.

Những vết sẹo đó đã bị nứt ra và nhiễm trùng, hiện tại có một số vết thì rỉ máu, một số vết thì chảy mủ.

Thoạt nhìn có vẻ không ổn lắm.

Nói không đau lòng là giả, Nam Khuê đứng bên cạnh nắm chặt tay lại, ngực cũng treo lơ lửng.

Mỗi lần y tá lau vết thương cho anh, anh đều rên rỉ, mỗi lần như vậy Nam Khuê lại căng thẳng thêm một chút, mày cũng nhíu chặt lại.

Lục Kiến Thành phát hiện ra điều đó, nên càng về sau càng đau đớn rên rỉ nhiều hơn.

Cũng vì vậy mà Nam Khuê càng đau lòng hơn.

Sau khi xử lý xong tất cả các vết thương, y tá dặn dò: “Mấy ngày nay phải nghỉ ngơi thật tốt, vết thương nhất định không được rách ra nữa, nhất là không được tiếp xúc với nước và bị nhiễm trùng nữa.”

“Mấy ngày nữa, tôi sẽ đến thay thuốc cho tổng giám đốc Lục, nhưng mà…” Nam y tá dừng lại, lớn mật mở miệng: “Xin hỏi, đồng nghiệp của tôi vừa rồi làm gì không đúng sao? Sao tổng giám đốc Lục lại nhất định phải gọi tôi lại đây?”

Lục Kiến Thành nheo mắt lại: “Yêu cầu của tôi là muốn một y tá nam đến đây, còn về lý do…”

Anh nghiêng mắt, đôi mắt sâu thẳm dừng ở người Nam Khuê: “Tôi không muốn bạn gái tôi cảm thấy ghen hay tức giận gì hết.”

 


Nam y tá lập tức nhìn Nam Khuê, ánh mắt đó như có ý khác.

Nam Khuê vội vàng lắc đầu: “Tôi không tức giận, cũng không ghen gì hết.”

Nói xong, cô cảm thấy câu trả lời của mình có vấn đề, lập tức nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy.”

Lục Kiến Thành đột nhiên nhìn cô, ánh mắt lập tức trầm xuống, không còn chút tia sáng nào nữa.

Cô đã phủ nhận.

Hơn nữa còn dứt khoát như vậy, không hề do dự chút nào.

Y tá rời đi, trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn ba người Nam Khuê, Lục Kiến Thành và Lâm Tiêu.

Nam Khuê hé môi, vừa định hỏi anh cảm thấy thế nào rồi? Có cần cô giúp gì hay không? Có muốn uống nước không?

Kết quả cô mới vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì.

Thì ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Lục Kiến Thành vang lên: “Bác sĩ Nam chắc hẳn rất bận, bớt chút thời gian ít ỏi đến thăm tôi đúng là không dễ gì, nếu bác sĩ Nam đang bận thì tôi cũng không giữ chân lại nữa.”

Bác sĩ Nam?

Trái tim Nam Khuê cứng lại, nhưng ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng trở lại bình thường.

Kìm nén sự quay cuồng trong lòng, Nam Khuê gật gật đầu: “Đúng là khá bận, nếu anh đã thay thuốc xong rồi, cũng không có gì đáng ngại nữa thì tôi đi làm đây.”

Nam Khuê nói xong liền bỏ đi.

Cô đi ra khỏi phòng, hai người cũng không chào nhau câu nào, không khí có chút kỳ quái.

Vừa đi ra ngoài, Nam Khuê đã nghe thấy tiếng đập cốc ở bên trong.

m thanh đó vẫn cứ tiếp tục, từng tiếng từng tiếng cực kỳ thanh thúy chói tai.

Nam Khuê dừng lại, đứng dựa vào tường một lúc, chờ tâm trạng trở lại bình thường mới đi tiếp.

Trong phòng, Lâm Tiêu rất cẩn thận phục vụ.

Những người khác không biết tại sao tổng giám đốc Lục lại đột nhiên lại tức giận, nhưng cậu ấy tất nhiên là biết.

Ly nước trên bàn đều đã bị đập vỡ, lồng ngực Lục Kiến Thành phập phồng, Lâm Tiêu cũng không khuyên can, chỉ đứng yên lặng một bên chờ.

Có lẽ là phát tiết xong rồi, Lục Kiến Thành vùi mình vào chăn, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Lâm Tiêu mở cửa, gọi người đến lau mảnh vỡ trong phòng, đồng thời đứng dậy đuổi theo Nam Khuê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK