Mục lục
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Khuê đang muốn xoay người trở về thì đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhìn lại lần nữa, cô thấy chỗ cô đang đứng đang có thêm một bóng người nữa.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô.

Đôi mắt Quý Dạ Bạch lạnh lùng nhìn về phía cô, môi mỏng mím chặt, không khí quanh anh ấy quả thật có thể đông chết người.

Nam Khuê mím môi, cũng không nói gì.

Hai người đứng như vậy một lúc cũng không lên tiếng, cuối cùng Nam Khuê không chịu được loại áp bức này nên chủ động nói: “Quý Viện, thật trùng hợp, không ngờ anh cũng đến chỗ này hóng gió, chuyện vừa nãy chỉ là tôi vô tình nghe được, anh yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra một câu nào.”

Nam Khuê cho rằng cô đảm bảo như vậy là có thể đi rồi.

Ai ngờ Quý Dạ Bạch vẫn đứng đó chặn, chỉ lạnh nhạt đáp lại.

“Tôi cũng không mất mát gì, hơn nữa nói đúng ra thì tôi là người được thổ lộ, chứng tỏ sức hút của tôi vô cùng lớn, tôi còn lấy đó làm tự hào, sao phải sợ cô tiết lộ chứ?”

Nam Khuê: “…”

Còn có thể mặt dày hơn nữa không?

Quả thật quá mức tự luyến.

Đúng lúc này, Quý Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào Nam Khuê, tiến vài bước về phía cô, từng bước ép sát: “Điều tôi quan tâm bây giờ là, tại sao cô lại ở đây?”

Nói xong, ánh mắt anh ấy như chim ưng nhìn chằm chằm vào Nam Khuê.

Nam Khuê lùi lại một bước và trả lời: “Trùng hợp.”

“Trùng hợp?” Quý Dạ Bạch cười nhạt: “Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?

“Cố tình gặp tôi trong quán cà phê, cố tình ngã xuống khi tôi bước vào cửa, còn nhìn chằm chằm tôi uống rượu, cô cảm thấy tất cả đều là trùng hợp sao?”

“Cô nghĩ là cô ngốc hay tôi khờ?”

Nghe mấy lời này, Nam Khuê cũng sợ đến ngây người.

Đây vốn là những sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau khi được anh ấy nói ra lại biến thành một ý nghĩa khác.

“Quý Viện, anh thật sự hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý thu hút sự chú ý của anh.” Nam Khuê kiên quyết giải thích.

“Tôi sẽ không tin đâu.” Quý Dạ Bạch nhìn chằm chằm cô nói.

Nam Khuê vẫy vẫy tay, tùy ý nói: “Được rồi, nếu anh đã không muốn tin thì tôi cũng không nói nữa.”

Càng nói chỉ càng bôi đen thêm thôi.

Tìm một khe hở, Nam Khuê cúi đầu, linh hoạt chui qua cánh tay của Quý Dạ Bạch ra ngoài.

Cô rời đi rất dứt khoát, không có một chút do dự nào.

Quý Dạ Bạch nhìn theo bóng lưng của cô và cười nhạt: “Hay lắm, muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao.”

Đáng tiếc là anh ấy không trúng chiêu này.

Nam Khuê lại đi vào phòng, cô nhớ là phòng mình đang tụ tập ở bên tay trái nên lần này cô cũng đẩy cửa phòng bên tay trái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK